[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 673: Ta Không Để Yên Cho Ngươi (1)


Chương 673: Ta Không Để Yên Cho Ngươi (1)
Chương 673: Ta Không Để Yên Cho Ngươi (1)
Chương 673: Ta Không Để Yên Cho Ngươi (1)
Trấn Quốc công lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn: "Tốt nhất ngươi đừng có tâm tư nghiêng lệch gì cho ta, nếu ngươi làm ra chuyện gì ngu xuẩn, ngay cả ta cũng không cứu được ngươi!"
Phó Quân cảm thấy da đầu tê dại: "Phụ thân nói gì vậy, nhi tử sao có thể làm ra chuyện gì ngu xuẩn?"
"Hừ, chuyện ngu xuẩn ngươi làm còn ít sao!"
Sau khi Tiêu Tẫn và Tô Oanh rời phủ Trấn Quốc công, liền lên xe ngựa rời đi.
Chẳng qua là khi xe ngựa đi xa phủ Trấn Quốc công một khúc quanh, Tiêu Tẫn lại cho xe dừng lại.
Hắn đặt Đại Bảo đang ngủ say vào trong vòng tay Tô Oanh: "Nàng mang con về trước, ta canh chừng bên ngoài phủ Trấn Quốc công.
Tô Oanh ôm Đại Bảo, cau mày gật đầu, sở dĩ bọn họ rời khỏi phủ Trấn Quốc công, không phải bởi vì bọn họ cảm thấy người không ở bên trong, mà là suy đoán, đối phương rất có thể đã giấu người ở nơi bọn họ không thể tìm được.
Cho nên bọn họ lấy lui làm tiến, trước để đối phương buông lỏng cảnh giác, khi chúng nhân cơ hội mang người ra khỏi công phủ, bọn họ lại nghĩ biện pháp cứu người.
Ưu tiên hàng đầu, là ngăn trước khi người ra ngoài.
Tô Oanh gật đầu: "Chính chàng cẩn thận."
"Ừ."
Tiêu Tẫn lên tiếng đáp lại, sau đó nhảy xuống xe ngựa, bóng người rất nhanh chìm trong bóng tối.
Tô Oanh nhìn Đại Bảo ngủ say trong ngực, sắc mặt ngày càng trầm xuống.
Trở lại vương phủ, Tô Oanh đặt Đại Bảo đang ngủ say lên giường, đắp chăn cho cậu bé, nhưng nàng không ngủ được.
Cả Bạch Sương và Triệu ma ma đều biết Nhị Bảo mất tích, lo lắng vô cùng.
"Đang yên lành sao người lại mất tích, chẳng lẽ bị người công phủ giấu đi? Vương phi đã lục soát kỹ chưa? Tìm khắp nơi vẫn không tìm thấy sao?" Triệu ma ma quan tâm nhất là đứa bé, lần này lo lắng đến toát mồ hôi lạnh.
Bạch Sương kéo Triệu ma ma: "Triệu ma ma ngươi mau tỉnh táo lại chút, Vương phi cũng lo, ngươi như vậy sẽ khiến Vương phi càng lo lắng hơn."
Tô Oanh mím chặt môi, nàng và Tiêu Tẫn quả thật đã rơi vào bẫy của đối phương.
Bắt đầu từ lúc Trương Cảng tìm được Hạ Thủ Nghĩa, chủ ỷ của bọn chúng không phải nhằm vào nàng hoặc là Tiêu Tẫn, mà là đứa trẻ.
Ngay từ đầu bọn chúng muốn bắt chính là đứa trẻ!
"Không còn sớm nữa, Triệu ma ma, Bạch Sương, các ngươi đều lui xuống nghỉ ngơi đi."
Triệu ma ma bọn họ làm sao ngủ được, nhưng lại lo lắng mình quanh quẩn bên cạnh Tô Oanh sẽ làm nàng cũng rối loạn, chỉ có thể áp lại lo lắng cùng Bạch Sương rời khỏi phòng.
Tô Oanh khoanh chân ngồi trên giường, cố gắng điều chỉnh hơi thở để bình tĩnh lại.
Nhưng trong chốc lát, hơi thở của nàng cực kỳ rối loạn, căn bản không thể bình tĩnh!
Thật là đáng chết! Rốt cuộc Linh Nhi bị giấu ở đâu, không biết Tiêu Tẫn bên kia có phát hiện gì không.
Bên ngoài phủ Trấn Quốc công, Tiêu Tẫn và mật vệ canh chừng một đêm, cho tới rạng sáng, cửa công phủ mới mở ra, là Phó Quân đi ra.
Phó Quân đi ra ngoài cửa, sai người hầu khiêng một cái rương lớn, cái rương kia cao bằng nửa người trưởng thành, rất lớn, giấu một đứa trẻ không thành vấn đề.
Cái rương kia vừa xuất hiện, liền bị mật vệ phát hiện, lập tức báo cho Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn nhận được tin tức đã đến trước cửa, thấy người hầu khiêng rương vào trong xe ngựa.
Từ sức lực của người hầu, xem ra cái rương khá nặng.
"Mấy người các ngươi cùng đi qua thử, nghĩ cách nhìn xem trong rương của hắn có thứ gì." Tiêu Tẫn nói với mật vệ.
"Tuân lệnh."
Mật vệ nhanh chóng đi theo.
Sau khi Phó Quân rời đi không lâu, mỗi ngày đều cho người giao rau tiến vào phủ Trấn Quốc công.
Tiêu Tẫn quay lại cửa người giao rau ra vào canh chừng, hắn cảm thấy khả năng cái rương kia giấu người bên trong không lớn, bởi vì quá dễ thấy, nếu đối phương muốn mang người ra khỏi công phủ, lựa chọn cách kín đáo sẽ dễ dàng hơn.
Cho nên khi người giao rau đẩy rương rỗng ra, Tiêu Tẫn lập tức sai người đi theo.
"Trước đừng bứt dây động rừng, âm thầm đi theo, đợi phát hiện quận chúa rồi mới ra tay."
"Tuân lệnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận