[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 674: Ta Không Để Yên Cho Ngươi (2)


Chương 674: Ta Không Để Yên Cho Ngươi (2)
Chương 674: Ta Không Để Yên Cho Ngươi (2)
Chương 674: Ta Không Để Yên Cho Ngươi (2)
Tiêu Tẫn vẫn không đi theo, chỉ cần người từ trong công phủ đi ra, có khả nghi hắn sẽ cho người đi theo, nhưng không để cho bọn họ bại lộ hành tung.
Có điều, kết quả theo dõi đều là, không thấy bóng dáng Nhị Bảo.
"Vương gia, có khi nào hôm qua quận chúa đã bị mang ra khỏi công phủ?"
Tiêu Tẫn lắc đầu, hắn mang hai đứa trẻ ra ngoài, không phải không có chuẩn bị gì.
Ngày hôm qua sau khi bọn họ tiến vào công phủ, hắn để cho thị vệ canh giữ mọi lối ra của công phủ, nếu đối phương vẫn có thể ra ngoài, vậy chỉ có một khả năng là trèo tường.
Nhưng trèo tường nhất định sẽ để lại dấu vết, ngày hôm qua hắn đã đi kiểm tra, không có.
Người, khẳng định còn ở trong công phủ.
"Phó Quân vô duyên vô cớ khiêng rương ra ngoài làm gì? Bên trong chứa thứ gì?"
"Là sách, nói là giới thiệu văn hóa lịch sử nước Sở, đưa vào cung."
Khóe miệng Tiêu Cẩn hiện lên nụ cười lạnh.
"Đến học viện Văn Hàn, mang con trai hắn về cho Bổn vương."
"Tuân lệnh."
Sau khi Phó Quân đưa rương sách đến cung, ông ta đến nha môn làm việc.
Đồng liêu thấy trên mặt ông ta luôn mang nụ cười kỳ quái.
Nghe nói tiểu quận chúa Tề Vương phủ mất tích ở phủ Trấn Quốc công, ông ta không buồn cũng không sao, nhưng sao lại cười vui vẻ như vậy?
Phó Quân đương nhiên vui, đừng tưởng ông ta không biết Tề Vương phủ phái người canh chừng ngoài cửa, ông ta cố ý đó, để nhiễu loạn phán đoán của bọn hắn, xem bọn hắn có thể làm được gì!
Vui vẻ của Phó Quân kéo dài cho đến buổi trưa ông ta trở về công phủ ăn cơm, nghe thị vệ báo Tiêu Tẫn đang chờ ông ta trong phủ.
Phó Quân nghiêm mặt, khi bước vào tiền sảnh, trên mặt mang nỗi buồn.
"Hạ quan tham kiến Tề Vương."
Ngón tay thon dài của Tiêu Tẫn xoay chuyển nhẫn ngọc trên tay, đôi mắt sâu như vực rơi trên người ông ta.
Chỉ một ánh mắt, Phó Quân cảm thấy sống lưng nổi một tầng da gà, nhưng ông ta vẫn bình tĩnh nói: "Không biết Vương gia tìm hạ quan có chuyện gì? Nếu Vương gia muốn hỏi thăm chuyện của tiểu quận chúa, hạ quân thật sự bất lực, Vương gia và Vương phi cũng đã tìm khắp trong phủ, cũng không tìm thấy, có lẽ kẻ ác đã mang tiểu quận chúa ra khỏi phủ lâu rồi."
Phó Quân liếc Tiêu Tẫn, rồi nói tiếp: "Có điều, chuyện này công phủ quả thật có trách nhiệm, hạ quan không bồi Vương gia được, mong Vương gia tha thứ."
Ngón tay Tiêu Tẫn dừng lại, nhếch môi: "Bổn vương nghe nói Nhị thiếu công tử thích luyện võ."
Phó Quân nghe vậy, trong lòng cả kinh: "Cậu bé vẫn còn học ở học viện."
"Nghe nói đã trở về, dẫn Nhị thiếu công tử tới, Bổn vương thử xem bản lĩnh của cậu bé."
Phó Quân vừa nghe liền nóng nảy: "Không cần!"
Mày kiếm của Tiêu Tẫn trầm xuống: "Dẫn tới."
Phó Tốn bị Vương Túc dẫn vào, tuổi nhỏ hơn Phó Tranh một chút, nhìn thấy Phó Quân liền khóc lớn.
"Phụ thân, phụ thân cứu con với phụ thân."
Phó Quân biến sắc: "Tề Vương cần gì phải vậy! Đường đường Vương gia, lại bắt nạt một đứa trẻ."
Tiêu Tẫn đứng lên, bước đến gần Phó Tốn, vỗ vỗ vai cậu bé, Phó Tốn hoảng sợ hét lên: "Cứu mạng, cứu mạng, phụ thân..."
Tiếng kêu sắc bén như mũi dao đâm vào lồng ngực Phó Quân, hai mắt ông ta đỏ hoe: "Nơi này chính là phủ Trấn Quốc công, cho dù ngươi là Vương gia, nếu dám làm gì con trai ta, ta nhất định không để yên cho ngươi!"
Tiêu Tẫn chậm rãi nhướng mày, tay trực tiếp đặt trên đỉnh đầu Phó Tốn, đầu ngón tay khẽ xoa mũ thiên linh của cậu bé: "Ngươi không để yên cho Bổn vương như thế nào?"
Phó Quân cảm thấy hô hấp của bản thân đã sắp đông cứng lại!
Hắn ta chỉ sợ trên tay Tiêu Tẫn dùng lực thêm một chút là tiếng thét chói tai của Phó Tốn gần như đã sắp phá vỡ nóc nhà luôn rồi.
Phó Quân tức đến mức gầm lên giận dữ: "Tiêu Tẫn, nếu ngươi dám động tới nhi tử ta thì vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới chuyện biết được tung tích của nữ nhi nhà ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận