[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 675: Chạy Trốn (1)


Chương 675: Chạy Trốn (1)
Chương 675: Chạy Trốn (1)
Chương 675: Chạy Trốn (1)
Tròng mắt đen đặc của Tiêu Tẫn lập tức chuyển hướng, trong chớp mắt liền quay ra bóp chặt lấy cái cổ của Phó Quân.
Phó Quân chỉ cảm thấy không khí trong lồng ngực gần như đã sắp bị dồn ép ra ngoài, ông ta giãy giụa trợn tròn hai mắt, vừa sợ hãi mà vừa căm phẫn trừng mắt nhìn Tiêu Tẫn.
"Ngươi giấu Linh Nhi ở đâu, nói!"
Mặt Phó Quân dần chuyển sang màu đỏ thẫm, gân xanh trên trán cũng đã lộ ra: "Ưm, ta... ưm..."
Lực tay Tiêu Tẫn càng ngày càng mạnh, gắt gao ép sát khiến cả người Phó Quân khẽ run, một dòng chất lỏng màu vàng mang theo mùi khai từ trong quần của ông ta chảy xuống rồi tràn ra ngoài.
"Ở, ở..."
Lực tay Tiêu Tẫn hơi nới lỏng ra một chút.
"Ở trong không gian ngầm, bên trong tủ quần áo ở trong phòng của tiểu Chu thị ... a!"
Phó Quân vừa dứt lời thì bị Tiêu Tẫn đập cho một quyền thẳng vào ngực, ông ta phun ra một ngụm máu tươi, cả người nặng nề ngã xuống đất.
"Trông chừng ông ta cho kĩ."
Tiêu Tẫn bỏ lại một câu rồi túm lấy một người hầu, để cho tên người hầu này dẫn đường cho hắn mang người đi về hướng viện tử của tiểu Chu thị.
Một chân hắn đá văng cánh cửa phòng bước vào trong, mở tủ quần áo ném hết tất cả quần áo bên trong ra ngoài, sau đó hắn đưa tay sờ một vòng trong tủ, sau khi tìm được cơ quan liền ấn xuống.
Một tiếng "ken két" khẽ vang lên, tấm ván phía sau tủ rơi xuống, lộ ra một cánh cửa ngầm tối om om, nhưng bên trong lại không có gì cả.
Tiêu Tẫn cúi người chui vào, phát hiện không gian bên trong hoàn toàn không lớn, hắn chỉ có thể miễn cưỡng chen vào mà thôi.
Tiêu Tẫn đưa tay lần mò bên trong một chút, sờ thấy một đóa hoa bằng ngọc trai màu vàng nhạt, đây là đồ của Linh Nhi!
Tiêu Tẫn lại sờ soạng tiếp trong cửa ngầm một hồi, nhưng bên trong không có gì hết, cũng không có lối đi nào thông đến một nơi nào khác nữa.
Tiêu Tẫn đi ra ngoài cửa, một tay túm lấy cổ áo của Phó Quân, hỏi: "Người đâu? Người bị ngươi mang đi chỗ nào rồi!"
Phó Quân bị tóm vào trong phòng, nhìn thấy tủ quần áo trống không cũng vô cùng kinh ngạc, ông ta rõ ràng không hề di chuyển vị trí của người bên trong, vậy người đi đâu mất rồi?
Lúc đó khi ông ta giấu người ở đây cũng không hề nói cho bất kỳ ai biết!
"Ta, ta không biết, ta không có biết, chính là ở bên trong mà, ở bên trong..."
"Phó Quân, xem ra ngươi vẫn còn ngại mình mạng lớn có phải không!" Tiêu Tẫn nện một quyền lên mặt ông ta, Phó Quân chỉ cảm thấy đầu mình truyền tới từng trận ong ong tối tăm mặt mũi.
"Ta không có, ta không biết, rõ ràng người ở bên trong mà... Ta, Vương, Vương gia tha mạng... Phó Tranh, nhất định là Phó Tranh làm, nó đã mang người đi rồi!"
Sắc mặt Tiêu Tẫn lập đã sa sầm hẳn xuống: "Vương Túc, lập tức dẫn người lục soát toàn phủ."
Người của hắn vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, trước khi hắn bước vào thì mỗi một người đi ra đều bị bọn họ tra xét nghiêm ngặt nhưng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, bây giờ người không thấy đâu nữa, chắc chắn là vẫn còn ở trong phủ.
Lúc này, trong phòng chứa củi ở hậu viện phủ Trấn Quốc công, một bóng đen nhìn Nhị Bảo và Phó Tranh đang ngã trên đất bất tỉnh nhân sự.
Hắn ta biết ngoài phủ có người đang canh chừng, muốn đưa người ra ngoài là chuyện không hề dễ dàng.
Nhưng giờ Tề vương đã vào phủ Trấn Quốc công rồi, nếu vẫn còn không đi thì sắp bị bọn họ tìm được người rồi.
Tên đó liếc nhìn củi gỗ bốn phía trong gian phòng, trong lòng nảy ra một kế.
Hắn ta ôm Nhị Bảo và Phó Tranh ra ngoài, quăng hai đứa chúng vào trong tầng ngầm của xe đẩy, sau đó châm lửa đốt phòng chứa củi.
Bên trong phòng chứa củi toàn là củi gỗ khô, thế lửa rất nhanh đã lan tràn ra xung quanh.
Người trong phủ Trấn Quốc công cũng rất nhanh đã phát hiện ra phòng chứa củi đang bốc cháy.
"Cháy rồi, cháy rồi, nhanh, nhanh tìm mấy người qua đây, đi lấy nước về bên này."
"Mau, mau đi dập lửa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận