[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 679: Rời Thành (3)


Chương 679: Rời Thành (3)
Chương 679: Rời Thành (3)
Chương 679: Rời Thành (3)
Phó Tranh ra sức dùng đủ mọi cách để vặn vẹo toàn thân, sau đó đột nhiên lăn cái "thịch" một tiếng từ trên xe ngựa xuống, suýt thì dọa cho các nam tử đang đứng trông chừng bên cạnh xe sợ đến nhảy dựng lên.
Tiêu Tẫn trong nháy mắt đã chú ý tới động tĩnh phía bên này, hắn thúc ngựa định tiến lên kiểm tra xem sao nhưng lại bị Tiêu Tuyệt cản đường.
"Tiêu Tẫn, ngươi nói rõ ràng cho bổn điện hạ nghe xem!"
Hàng mày sắc bén của Tiêu Tẫn trầm xuống, trực tiếp rút kiếm đâm về phía mệnh môn của Tiêu Tuyệt!
Trong lòng Tiêu Tuyệt thầm cả kinh, nhanh chóng lùi bước về sau, Tiêu Tẫn nhân đó giục ngựa tiến lên.
Hai kẻ kia thấy vậy lập tức bắt lấy Phó Tranh ném lên trên xe ngựa, tiếp đó roi ngựa quất lên một cái, con ngựa chịu đau liền tung vó chạy về hướng cổng thành.
Tiêu Tẫn gầm lên một tiếng: "Đóng cổng thành lại!"
Quân lính nhao nhao tiến lên ngăn cỗ xe ngựa kia lại, nhưng đúng lúc cũng có một cỗ xe khác đang đi qua cổng thành nên động tác đóng cổng của quân lính bị cản lại, cỗ xe ngựa kia cũng lợi dụng chỗ trống này để lao ra ngoài.
Tiêu Tẫn rút thanh trường kiếm bên hông ra, trực tiếp phi thẳng tới một tên trong số hai kẻ kia.
"A!"
Tay đối phương bị thanh trường kiếm đâm trúng, ngã nhào từ trên xe ngựa xuống đất.
Cấm quân đuổi theo phía sau cũng nhanh chóng tiến lên bắt tên này lại.
Tên còn lại mắt thấy Tiêu Tẫn đã sắp đuổi tới nơi rồi, hắn ta đảo mắt liền cấp tốc đánh xe ngựa vào một con đường nhỏ hoang vắng.
Mắt thấy Tiêu Tẫn gần như sắp đuổi kịp mình, hắn ta cắn răng một cái, cỗ xe quay đầu lao vọt xuống dưới sườn núi.
Con ngươi đen kịt của Tiêu Tẫn dần chuyển sang màu đỏ tươi, nhìn thấy cỗ xe ngựa kia đang rơi xuống thì hắn gần như là tăng tốc phi thân tới định cản lại đống đồ đạc trên xe.
Nhưng cỗ xe đã vọt lên không trung, tất cả đồ đạc trên xe đều lăn xuống dưới.
Tiêu Tẫn chỉ có thể giữ ổn định cho cơ thể mình một lần nữa rồi nhảy xuống theo.
Vải vóc thi nhau rớt xuống, Phó Tranh bị bọc bên trong cũng té ngã ra ngoài, thân thể gầy gò nhỏ bé va vào một thân cây rồi mới ngừng lại.
Sau khi tốc độ lăn xuống của Phó Tranh chậm lại rồi dừng được một lúc thì cậu bé mới ngồi dậy từ dưới đất, nhìn thấy vải vóc rơi lả tả xung quanh thì vô cùng kinh hãi, cậu bé biết Nhị Bảo vẫn còn bị bọc trong một cuộn vải nào đó trong số này.
Cậu bé nhìn bốn phía, sau khi tìm được một hòn đá sắc nhọn liền dùng hòn đá cắt đứt sợi dây thừng, tiếp đó bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Nhị Bảo dưới sườn núi.
Dưới sườn núi là một cánh rừng nhỏ, trong rừng khắp nơi đều là những bụi cây san sát, còn có rất nhiều nhánh cây đâm vào trên người vô cùng đau đớn.
Phó Tranh cứ tìm được một cuộn vải thì liền ra sức lục tìm bên trong, nhưng đều không tìm được bóng dáng của Nhị Bảo.
Cậu bé nhẫn nhịn đau đớn trên người, tiếp tục đi về phía trước, lờ mờ nhìn thấy đằng trước hình như có một tấm vải màu đỏ.
Cậu bé nhớ rằng hai kẻ kia đã dùng cuộn vải có màu sắc như thế này để quấn Linh Nhi vào bên trong.
Phó Tranh gấp rút chạy tới mở cuộn vải ra, quả nhiên thấy được Linh Nhi ở bên trong.
Có lẽ là khi lăn xuống sườn núi thì cuộn vải này không bị rơi tán loạn ra ngoài, nên dưới sự bảo hộ của vải vóc, Nhị Bảo cũng không hề bị thương.
"Linh Nhi, Linh Nhi, muội mau tỉnh lại đi Linh Nhi..."
Phó Tranh cởi bỏ dây thừng trên người Nhị Bảo ra, bấm vào nhân trung của cô bé, nhưng Nhị Bảo vẫn không có phản ứng gì như cũ, rất có khả năng là thuốc mê vẫn còn tác dụng.
Phó Tranh hết cách, chỉ có thể cõng cô bé lên lưng.
Cũng không biết đám người của Tề vương bọn họ đã đuổi tới hay chưa, nhưng mắt thấy bây giờ trời đã sắp tối rồi, Phó Tranh chỉ đành tìm một chỗ nào đó nghỉ chân trước đã, cậu bé không dám lớn tiếng kêu to, sợ sẽ dẫn những kẻ xấu kia tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận