[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 681: Nghe Thấy Tiếng Rồi (2)


Chương 681: Nghe Thấy Tiếng Rồi (2)
Chương 681: Nghe Thấy Tiếng Rồi (2)
Chương 681: Nghe Thấy Tiếng Rồi (2)
Tô Oanh cười lạnh một tiếng tiếp lời: "Khẩu khí đúng thật là lớn lắm, sào huyệt của bọn chúng ở đâu? Sau khi ta bị dẫn tới Tầm Sơn tự thì đã có hai người thuộc phái Hồng Ma ra tay với ta, giáo chủ của bọn chúng chắc chắn có thể biết được người đưa bạc ra mời bọn chúng tới giết ta là ai."
Chờ tìm được Linh Nhi rồi, nàng nhất định không thể không đi một chuyến để tiêu diệt cái phái Hồng Ma này!
Trong bóng đêm, hai bóng người lén lút nấp trong góc tối quan sát nhóm cấm quân đang tiếp tục công cuộc tìm kiếm.
"Hai tên ăn hại vô dụng, chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong, như vậy còn cần tới bọn chúng làm cái gì nữa."
"Trước tiên cứ chờ xem đã, chưa chắc bọn họ đã tìm được người."
Bầu trời dần chuyển sang màu trắng bạc.
Một vệt sáng vàng kim xuyên qua các kẽ hở chiếu vào bên trong, Phó Tranh cựa quậy thân mình đã trở nên cứng ngắc, chậm rãi mở mắt ra, vừa nhìn một cái thì đã thấy Nhị Bảo đang tựa vào lòng mình ngủ say.
Cậu bé không đành lòng đánh thức Nhị Bảo nên cứ ngồi cứng ngắc như vậy, chờ sau khi Nhị Bảo tỉnh dậy thì cậu bé mới nhẹ giọng lên tiếng: "Linh Nhi, muội tỉnh rồi."
Nhị Bảo hơi mơ hồ mở mắt ra, khi nhìn thấy Phó Tranh thì vẫn còn có chút chưa phục hồi lại tinh thần: "Phó Tranh ca ca..."
"Linh Nhi, lát nữa ta sẽ ra ngoài xem xem, nếu bên ngoài không có người xấu thì chúng ta sẽ nghĩ cách đi ra."
Nhị Bảo ngoan ngoãn gật đầu, bàn tay nhỏ sờ tới sờ lui trên người, cuối cùng cũng sờ được một cái túi điểm tâm nhỏ, cô bé vui mừng lấy chỗ điểm tâm lót dạ đó ra.
Điểm tâm bên trong đều đã bị đè bẹp hết cả rồi nhưng đối với cô bé mà nói thì vẫn là một sự kinh hỉ vô cùng lớn: "Phó Tranh ca ca, Linh Nhi vẫn còn đồ ăn ngon."
Phó Tranh nhìn thấy điểm tâm thì nuốt nước miếng một cái, nhưng cậu bé vẫn nói: "Tốt quá, Linh Nhi mau ăn đi, chốc nữa mới có sức để đi đường."
Nhị Bảo mừng rỡ cầm điểm tâm lên ăn, sau đó lại nhìn Phó Tranh một lúc rồi vẫn quyết định đút chỗ điểm tâm còn dư lại tới bên miệng cậu bé: "Phó Tranh ca ca cũng ăn đi."
Nhưng Phó Tranh lại đẩy ra: "Ca ca không đói, Linh Nhi ăn là được."
"Ăn đi mà, ngon lắm."
Phó Tranh không biết phải làm sao, chỉ đành há miệng cắn một miếng.
Điểm tâm đã khô, mùi vị cũng không ngon, nhưng đối với hai đứa trẻ đói bụng như chúng mà nói, đây chắc chắn đã là mỹ vị ngon lành nhất rồi.
Sau khi ăn hết điểm tâm, cơ thể hai đứa đã hơi có chút sức lực, Phó Tranh liền gạt ra đống đá lẫn cành cây chất ở sơn khẩu, sau đó dẫn theo Nhị Bảo ra ngoài.
Phó Tranh thấy hoàn cảnh xung quanh rất khó có thể phân rõ được phương hướng, nhưng cậu bé cảm thấy hai đứa có thể quay lại con đường cũ, nói không chừng có thể gặp được những người tới giải cứu chúng.
"Linh Nhi, tới đây, đi theo ca ca."
"A, được."
Nhị Bảo ngoan ngoãn đi sau lưng Phó Tranh, lên đường trở về.
"Ơ? Phó Tranh ca ca, hình như ta nghe thấy tiếng của phụ thân rồi."
Phó Tranh cũng dừng lại, chăm chú lắng nghe động tĩnh cách đó không xa, dường như nghe thấy tiếng động lại gọi Linh Nhi.
"Nhanh lên, chúng ta đi theo hướng âm thanh."
"Ừ!"
"Phụ thân, phụ thân, con ở đây phụ thân."
Nhị Bảo mở miệng trả lời.
Phó Tranh nghe vậy, vội vàng bịt miệng Nhị Bảo.
Nhị Bảo nhìn cậu bé một cách nghi ngờ, không hiểu tại sao cậu bé lại làm vậy.
Phó Tranh hạ giọng nói: "Đừng gọi nữa, ngộ nhỡ gọi kẻ xấu tới."
Nhị Bảo ngơ ngác che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, nhưng đi chưa được bao lâu, thì có hai bóng đi ra người từ trong rừng, chặn trước mặt hai người.
Nhìn thấy họ, Phó Tranh lập tức cảnh giác chắn trước người Nhị Bảo.
"Các ngươi là ai?"
Hai người kia liếc mắt nhìn nhau.
"Tiểu quận chúa, thì ra là người ở chỗ này, Vương gia và những người khác đã tìm kiếm rất lâu, tiểu quận chúa, các người mau đi theo chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận