[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 685: Nhìn Rõ (2)


Chương 685: Nhìn Rõ (2)
Chương 685: Nhìn Rõ (2)
Chương 685: Nhìn Rõ (2)
Bạch Sương và Triệu ma ma đang dỗ dành hai đứa nhỏ, vì tai nạn này, Đại Bảo càng như hình với bóng với Nhị Bảo, hận không thể đi theo cả vào nhà xí.
"Ca ca, ta đi nhà xí, huynh đừng đi theo ta, xấu hổ muốn chết." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị Bảo bất lực nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đại Bảo, cô bé muốn đi tiểu, ca ca thật là, sao có thể đi theo đến tận đây.
Đại Bảo lại xụ mặt nói: "Ta ở bên ngoài bảo vệ muội."
Nhị Bảo bất lực: "Nhưng ta không đi ra được."
"Được rồi, Tễ nhi, mẫu thân sẽ đi cùng Linh Nhi, con sang nhà kề trước, lát nữa ăn tối."
Đại Bảo nhìn Tô Oanh tới, mới đồng ý rời đi trước.
Giải quyết xong vấn đề cá nhân, Nhị Bảo ôm đùi Tô Oanh: "Mẫu thân, phụ thân đã tỉnh chưa?"
Tô Oanh bế cô bé lên: "Vẫn chưa, phụ thân còn phải ngủ một lát, chúng ta ăn cơm trước đi."
"Vâng, phụ thân cần phải nghỉ ngơi thật tốt."
Bạch Sương và Lâm Thù Du đi bê thức ăn lên.
Tô Oanh liếc nhìn Lâm Thù Du một cái: "Không phải cho ngươi nghỉ sao, ngươi về nhanh như vậy làm gì?"
Lâm Thù Du nói với đôi mắt đỏ hoe: "Ngày nào mà nô tỳ không gặp được Vương phi và các tiểu thế tử trong lòng sẽ cảm thấy rất trống trải."
"Chỉ là ngươi quá nhàn rỗi."
"Mệt chết bên cạnh Vương phi cũng nguyện ý."
"Ngươi vẫn nên mệt chết Giang Dương đi."
Lâm Thù Du: "..."
Vương phi, ta nghi ngờ người đang lái xe, còn có bằng chứng!
Tô Oanh gắp cho Nhị Bảo và Đại Bảo một miếng sườn: "Linh Nhi, ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, con từ từ nói với mẫu thân."
Nhị Bảo ăn một miếng sườn, hai ngày nay cô bé thật sự có chút đói bụng, sau khi nuốt miếng thịt xuống, cô bé mới nói: "Hôm đó ta cảm thấy bụng có chút không thoải mái mới đến nhà xí, sau khi ta đi xong, đang chuẩn bị đi ra ngoài, thì đột nhiên có người bịt miệng ta, ta lập tức hôn mê."
"Vậy con có nhìn rõ ràng bộ dáng của đối phương không?"
Nhị Bảo chớp đôi mắt to, gật đầu: "Ta nhìn rõ."
"Là phụ thân xấu xa của Phó Tranh ca ca." Lúc đó cô bé rất sợ hãi, chưa kịp phản ứng đã bị bịt miệng và mũi lại, ngất đi, bây giờ nghĩ lại, cô bé vẫn rất sợ hãi!
Phó Quân!
Tô Oanh nheo mắt lạnh lùng, trong mắt toát ra sát ý.
Sau khi Nhị Bảo ăn no, Triệu ma ma mới dẫn cô bé đi xuống rửa mặt, nhưng Đại Bảo lại chậm chạp không có rời đi, mà là đến trước mặt Tô Oanh và quỳ xuống.
Tô Oanh kinh ngạc nhìn cậu bé: "Sao vậy?"
Đại Bảo mím chặt môi, nhìn Tô Oanh và nói: "Mẫu thân, là con không bảo vệ tốt muội muội mình, mẫu thân phạt con đi."
Tô Oanh hơi nhíu mày không lên tiếng.
"Phụ thân từng nói, bảo ta cùng muội muội đều không được rời khỏi tầm mắt của phụ thân, nhưng khi muội muội đi vệ sinh, ta lại không trước tiên nói cho phụ thân, khiến cho muội muội gặp nguy hiểm".
Tô Oanh nhìn khuôn mặt non nớt của Đại Bảo, bọn họ cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi mà thôi.
Tô Oanh cũng không muốn để cho bọn họ sớm như vậy đã phải đối mặt với điều đen tối và đẫm máu nhất trên thế giới, nàng không muốn tuổi thơ họ chỉ có những trận chiến tàn bào như nàng, nhưng việc Linh nhi bị bắt cóc đã khiến nàng dao động ý nghĩ của mình.
Một số người có lẽ từ khi nhỏ đã được định sẵn là bất phàm, cho nên những gì bọn họ phải trải qua nhất định khác với người thường.
Nhưng Tô Oanh vẫn không hy vọng bọn họ mất đi sự hồn nhiên và vui vẻ.
"Bắt đầu từ ngày mai, mẫu thân sẽ tăng cường cường độ luyện công của các con, Tễ nhi, ngươi làm ca ca, ta tha thứ cho lần này con không cảnh tỉnh, nhưng không được có lần sau."
Đại Bảo trịnh trọng gật đầu: "Tễ nhi biết, Tễ nhi nhất định hảo hảo luyện công bảo vệ muội muội, lớn lên bảo vệ phụ thân và mẫu thân."
Tô Oanh vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cậu bé nói: "Được."
Trẻ con luyện công không giống với bọn họ, Tô Oanh vẫn kiên trì không muốn để cho bọn họ học tập kỹ thuật giết người bây giờ, để cho bọn họ luyện tập đều là kiến thức cơ bản trước, là vì đặt nền móng cho sau này bọn họ học võ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận