[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 688: Ngươi Làm Gì Được Ta? (1)


Chương 688: Ngươi Làm Gì Được Ta? (1)
Chương 688: Ngươi Làm Gì Được Ta? (1)
Chương 688: Ngươi Làm Gì Được Ta? (1)
Tô Oanh không hề phản kháng, nàng chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn đám quan binh, nói: "Đừng đụng vào bản vương phi, ta sẽ tự đi."
Đám quan binh kia cũng sợ hãi Tô Oanh nên thật sự đứng yên không dám động.
Mấy tên quan binh còn lại đi lên đỡ Sở Mạc ra ngoài.
"Chờ chút."
Quan binh không vui quay đầu lại: "Ngươi còn muốn giở trò gì nữa?"
"Ta muốn ở cùng hắn."
Quan binh nhíu mày: "Chuyện này còn chưa tới lượt Tề vương phi làm chủ."
"Nếu hắn chết thì ai chịu trách nhiệm? Các ngươi hay là Kinh triệu doãn?"
Vẻ mặt quan binh nặng nề: "Dẫn đi!"
Tô Oanh đi theo quan binh áp tải Sở Mạc về thẳng phủ Kinh triệu doãn.
Lâm đại nhân đã chờ ở chính điện, trông thấy Tô Oanh, vẻ mặt ông ta rất khó coi: "Vương phi có bản lĩnh thật đấy."
"Thứ đáng sợ không phải con hổ sẽ ăn thịt ngươi mà là những con chuột trốn chui trốn lủi trong khe cống, không lộ ra ánh sáng nhưng lại có thể cắn chết voi."
Lâm đại nhân hừ lạnh, nói: "Tề vương phi vẫn nên nói xem tại sao nửa đêm nửa hôm ngài lại chạy đến Yên Vũ các đánh người vô cớ đi."
"Vậy ngươi cũng nên hỏi hắn thử xem, rốt cuộc hắn nhận bạc của ai mà lại muốn lấy mạng ta và Vương gia."
Lâm đại nhân nhíu mày nhìn Sở Mạc: "Vương phi nói có đúng không?"
Nỗi đau đớn vừa nãy gần như đã lấy mất mạng Sở Mạc, hắn hung dữ ngẩng đầu trợn mắt lườm Tô Oanh: "Không phải... A..."
Cơn đau lại truyền đến lần nữa, Sở Mạc chỉ cảm thấy toàn thân phát run, một luồng nhiệt nóng đột nhiên phóng lên từ dưới chân, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy trên mặt đất có một bãi nước đang bốc khói.
Vẻ mặt Lâm đại nhân lại càng khó coi: "Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Vương phi đã làm gì với hắn vậy?"
Tô Oanh chớp chớp mắt, dáng vẻ ngây thơ vô tội: "Ta làm gì? Có lẽ là ông trời chướng mắt hắn làm quá nhiều chuyện ác thì sao?"
Cơn đau đến rất nhanh mà đi cũng rất chóng, Sở Mạc nằm rạp trên mặt đất thở hổn hển, ánh mắt giận dữ nhìn Tô Oanh lúc nãy đã có thêm một tia hoảng sợ.
Hắn không biết rốt cuộc Tô Oanh đã làm cái gì với mình, từ sau khi bị nàng lôi vào sương phòng hắn chỉ cảm thấy mắt mũi tối sầm, sau khi mở mắt ra cũng chỉ cảm thấy gáy đau xót rồi tiếp đến là lan ra khắp người.
Hai mắt Lâm đại nhân giật giật nhìn Sở Mạc: "Ngươi là người ở đâu?"
Sở Mạc không dám nói nửa câu dối trá nữa: "Ta là Sở Mạc, phân đà chủ của Hồng Ma Thượng Kinh, mấy hôm trước có một tên thái giám đến tìm phái Hồng Ma bọn ta, bỏ ra hai vạn lượng bạc mua mạng của Tề vương và Tề vương phi."
Lâm đại nhân nhíu mày: "Ngươi là sát thủ đến ám sát Tề vương và Tề vương phi?"
"Ừ."
Lâm đại nhân im lặng một lúc lâu.
Tô Oanh lạnh lùng nói: "Đại nhân còn nghĩ ngợi cái gì nữa? Chuyện quan trọng như vậy chẳng lẽ không nên nói cho Hoàng thượng?"
"Vương phi yên tâm, nếu điều hắn nói là sự thật, hạ quan và Hoàng thượng quyết không nhân nhượng. Trước tiên cứ nhốt người vào đại lao đã, xin mời Vương phi cứ thong thả về phủ, nếu có việc cần đến hạ quan tự khắc sẽ đến Vương phủ hỏi thăm rõ ràng."
"Trước khi Hoàng thượng biết về vụ án này và chân tướng được chiếu cáo thiên hạ, ta sẽ không rời đi nửa bước."
Lâm đại nhân càng nhíu chặt mày: "Vương phi không tin hạ quan?"
"Đúng."
Lâm đại nhân: "..."
"Nếu hắn chết thì chính là chết không đối chứng, chuyện này ngươi có thể chịu trách nhiệm nổi không?"
"Vương phi có chỗ không biết, chuyện thẩm án không hề đơn giản như vậy."
"Chuyện đó chẳng liên quan gì đến ta, ta chỉ muốn bảo đảm người này được an toàn thôi."
Lâm đại nhân hừ lạnh nói: "Được, được thôi, vậy thì nhốt Vương phi và tên này vào đại lao."
Quan sai hơi lưỡng lự nhìn Lâm đại nhân, hiển nhiên Lâm đại nhân đang vô cùng tức giận nên không hề chú ý đến ánh mắt của tên quan sai mà ra lệnh dẫn người đi luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận