[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 690: Lục Soát


Chương 690: Lục Soát
Chương 690: Lục Soát
Chương 690: Lục Soát
Liệu Tề vương phủ có thể đi vào vết xe đổ còn nặng hơn lần trước không?
Im lặng một lát, Giang Dương nói: "Được rồi, nhưng vì đề phòng bất trắc, người của chúng ta cũng muốn đi cùng."
Quan binh coi thường cười lạnh một tiếng rồi ra lệnh cho người lập tức đi vào lục soát.
Đám quan binh này giống như cá diếc sang sông, những chỗ bọn chúng đi qua không còn một ngóc ngách nào lành lặn.
Thấy cảnh này, Giang Dương, tức giận siết chặt nắm đấm, nhưng nơi này là kinh thành, nếu hắn ta đánh đánh giết giết những người này sẽ chỉ gây ra phiền toái càng lớn hơn cho Vương phủ.
Quan binh cầm đầu đi vào thư phòng Tiêu Tẫn, Giang Dương thấy vậy vội vàng theo vào.
Sau khi vào trong, bọn chúng lật tung thư phòng lên như thể nhất định phải tìm được thứ gì đó thì mới cam tâm.
Nhưng không, bọn chúng chẳng tìm thấy thứ gì cả.
Sắc mặt tên quan binh cầm đầu rất khó coi, đúng lúc này, một giọng nói vang lên ngoài cửa.
"Thủ lĩnh, chúng thuộc hạ phát hiện một cái cây có dấu hiệu lung lay ở hậu viện, đằng sau phòng ngủ của Tề vương, có rất nhiều thứ bị chôn dưới đó."
Giang Dương sầm mặt, hậu viện sau phòng ngủ của Tiêu Tẫn không phải nơi ai muốn vào cũng vào được, cũng không ai có thể động chân động tay ở đó được.
Hắn ta vội vàng đi ra ngoài theo đám quan binh.
Lúc Giang Dương đuổi tới hậu viện, nhóm người Triệu Năng đang ngăn trước mặt đám quan binh không cho phép bọn chúng xông vào phòng Tiêu Tẫn.
Mắt thấy hai bên đăng giằng co căng thẳng chuẩn bị xông lên đánh nhau, Trương Thư Minh đột nhiên trầm mặt chạy tới nói Đại hoàng tử Tiêu Tuyệt tới.
Đám người quay đầu lại thì đã thấy Tiêu Tuyệt khí thế hùng hổ bước vào trong viện.
"Hoàng thượng có lệnh, Tề vương Tiêu Tẫn che giấu hải tặc, đặc mệnh bản điện hạ đến đây hiệp trợ quan sai lục soát Vương phủ. Kẻ nào trái lệnh, giết không tha!"
Tiêu Tuyệt giơ cao thánh chỉ trong tay lên, lần này nếu đám Giang Dương còn ngăn cản nữa thì chính là kháng chỉ bất tuân.
Tất cả mọi người của Tề vương phủ đồng thời siết chặt nắm đấm, dường như lại trở về cái ngày ảm đạm bị lưu đày trước kia!
"Tiêu Tẫn đâu? Còn không mau hiện thân!"
"Thân thể Vương gia khó chịu, tạm thời không tiện ra gặp mặt Đại hoàng tử ạ."
Tiêu Tuyệt cười lạnh: "Chẳng lẽ Tiêu Tẫn bị dọa sợ không dám đi ra sao? Tiếp tục lục soát, không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào!"
"Rõ!"
Tiêu Tuyệt vừa ra lệnh xong, đám quan binh lại càng càn rỡ, ngoài trừ phòng ngủ của Tiêu Tẫn đám Giang Dương nhất quyết không cho bọn chúng vào, những nơi khác đều bị lục soát không thương tiếc.
Tiêu Tuyệt đi đến trước cửa phòng Tiêu Tẫn, quét mắt nhìn vẻ mặt giận dữ của đám người Giang Dương.
"Giang Dương a Giang Dương, bản điện hạ vẫn luôn tán thưởng ngươi, chỉ tiếc ngươi chọn sai chủ, xem như làm một con chó thì ngươi cũng chỉ là một con chó bị bắt nạt thôi."
Giang Dương đỏ mắt siết chặt nắm đấm, đúng lúc này, quan sai ở hậu viện đột nhiên chạy tới: "Điện hạ, dưới một gốc cây ở hậu viện có chôn thứ kỳ quái, xin mời điện hạ ra đó xem một chút."
Nụ cười trên môi Tiêu Tuyệt không thể đè lại được nữa: "Lúc trước Tiêu Tẫn ý đồ mưu phản, là Hoàng thượng rộng lòng buông tha cho hắn, chẳng lẽ những suy nghĩ không thể lộ ra ánh sáng như vậy hắn còn chưa triệt tiêu hết sao?"
Tiêu Tuyệt vừa thả ra những lời bội nhọ vừa nhanh chân bước vào hậu viện.
Đám người Giang Dương biến sắc nhao nhao đi theo.
Bọn họ còn chưa quên lúc trước Vương gia bị hàm oan như thế nào đâu!
Quan binh đang cầm xẻng đào ra được một cái rương dưới gốc cây, trên rương còn có khóa, vừa nhìn đã biết là vật quan trọng rồi.
Nhìn thấy cái rương, sự đắc ý trong mắt Tiêu Tuyệt càng đậm hơn.
"Đập ra."
"Vâng."
Quan binh giơ đao lên chém một phát đứt lìa ổ khóa.
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào cái rương, không biết bên trong có cái gì.
Tiêu Tuyệt đích thân bước lên, định mở cái rương ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận