[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 694: Vui Mừng (2)


Chương 694: Vui Mừng (2)
Chương 694: Vui Mừng (2)
Chương 694: Vui Mừng (2)
Ngay cả Chương thái phó dẫn đầu một đám đại thần cũng đã rối loạn.
Phủ thái phó là nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu, cũng là nhà ông ngoại ruột của Tiêu Tuyệt, dĩ nhiên họ muốn ủng hộ cho Tiêu Tuyệt. Có điều bây giờ Tiêu Tuyệt sắp bị xử trảm, liệu tương lai họ còn con đường nào để đi sao?
Tiêu Tẫn đến trước mặt Tô Oanh, hắn giữ chặt tay nàng, hai người chẳng coi ai ra gì rời khỏi đại điện.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, bước lên xe ngựa, hơi thở của Tiêu Tẫn mới từ từ thả lỏng, sắc mặt hắn cũng dần biến thành màu trắng xám.
Tô Oanh thấy vậy hơi nghiêng người, để hắn dựa vào người cô ngồi cho vững.
"Miệng vết thương lại đau à?" Hai nhát đao kia đều rất sâu, tuy nàng đã khâu miệng vết thương, thế nhưng vẫn cần thời gian để bên trong lành hẳn.
Tiêu Tẫn thờ ơ ậm ừ, hắn nắm chặt tay nàng: "Vết thương nhỏ thôi."
"Từ tối hôm qua ta đã phải ngồi cả đêm trong đại lao, chàng định bồi thường ta thế nào?"
Tiêu Tẫn quay lại, đột nhiên ôm đầu nàng hôn khẽ như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, rồi lập tức dừng lại: "Đền thịt được không?"
Tô Oanh vuốt đôi môi đã trở nên trắng bệch của hắn, cười khẽ: "Được."
Tiêu Tẫn cúi đầu mỉm cười, lồng ngực rung động, chứng tỏ bây giờ hắn đang rất vui.
"Tô Oanh."
"Ừ?"
"Cảm ơn nàng."
"Cảm ơn ta cái gì?"
"Tất cả, tất cả những gì của nàng đều khiến ta rất vui."
"Nếu ta chỉ là một đóa hoa nhỏ vô dụng thì chàng sẽ không vui sao?"
"Chỉ cần là nàng, ta đều vui."
Khóe môi Tô Oanh cong lên: "Bỗng nhiên ta phát hiện, ta cũng rất vui."
Con ngươi đen thẫm của Tiêu Tẫn lóe lên tia sáng: "Thật sao?"
Tô Oanh nhìn vẻ mặt mong chờ của hắn, nàng nghiêm túc trả lời: "Thật mà, ta rất thích."
Tiêu Tẫn không nhịn được ôm nàng vào lòng, Tô Oanh không vùng vẫy sợ chạm vào vết thương trên vai hắn.
"Ta biết, nơi này khiến nàng không quá tự do, tuy nhiên rất nhanh thôi..."
"Chẳng có gì mà không tự do cả. Đây không phải nơi hoang dã, mà là một đất nước, nó có luật lệ và chế độ riêng, không thể chỉ dùng mãi một cách xử lý. Tô Oanh này không phải đồ ngu chỉ biết đánh đấm."
Chuyện của Linh Nhi quả thật do họ sơ suất, song Tiêu Tẫn đã quyết định tương kế tựu kế, cố ý cho người lan truyền tin tức hắn thương nặng đến ngất xỉu. Hơn nữa Tô Oanh còn cố ý đi theo đến phủ Kinh Triệu Doãn, để bên ngoài nghĩ rằng bây giờ phủ Tề Vương không ai quyết định, có thể nhân lúc này mà lẻn vào.
Quả nhiên, Tiêu Tuyệt không kiềm lòng nổi mà ra tay.
Tô Oanh nhắm mắt, dựa vào ngực Tiêu Tẫn, chầm chậm nói: "Chắc Tiêu Tuyệt không phải là người gây ra chuyện của phái Hồng Ma."
Tiêu Tuyệt đã bị đổ tội có ý đồ mưu phản thì có thêm tội danh tìm người ám sát huynh đệ cũng chẳng quá lớn lao, hơn nữa hai người còn có thù oán, nên Tiêu Tuyệt không cần phải phản ứng quá kích động như vậy.
Nhưng không ngờ, phản ứng của hắn quá đến mức hơi khoa trương, điều này có gì đó không bình thường.
Đầu ngón tay to thô ráp của Tiêu Tẫn nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi nàng, đôi mắt hắn sâu thẳm: "Không phải hắn."
"Vậy là ai?"
"Hoàng Thượng không yên tâm với bất cứ kẻ nào, cho nên thái giám phái đến chỗ chúng ta đều là người của ông ta."
Nghe vậy, Tô Oanh trợn tròn mắt: "Trương Thư Minh có vấn đề?"
Đầu ngón tay Tiêu Tẫn chạy dọc từ khóe môi nàng đến xương quai xanh, sau nó nhẹ nhàng vuốt ve: "Hoàng Thượng nghĩ Trương Thư Minh là người của mình, thế nhưng ông ta không biết hắn ta chỉ một lòng muốn báo đáp ân tình của mẫu phi."
Vậy nên trông có vẻ Trương Thư Minh là người của Khang Trạch Đế, tuy nhiên thật ra hắn ta lại tình nguyện trung thành với Tiêu Tẫn. Chẳng trách sau khi Tiêu Tẫn đuổi tất cả những người kia rồi mang Trương Thư Minh về, Khang Trạch Đế cũng không bắt bẻ, hóa ra lý do là như vậy.
"Vậy nên, đúng là thái giám bên cạnh Tiêu Tuyệt đã cầm bạc đến tìm phái Hồng Ma, thế nhưng Tiêu Tuyệt không sai hắn ta làm vậy, mà là Khang Trạch Đế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận