[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 695: Nàng Không Có Cảm Giác An Toàn (1)


Chương 695: Nàng Không Có Cảm Giác An Toàn (1)
Chương 695: Nàng Không Có Cảm Giác An Toàn (1)
Chương 695: Nàng Không Có Cảm Giác An Toàn (1)
"Chắc là vậy." Nếu Tiêu Tuyệt đã tốn một số tiền lớn để mua mạng hai người họ, vậy hắn không cần phải làm mấy chuyện đằng sau. Hắn không phải người cẩn thận, lo nghĩ trước sau như thế.
Tô Oanh cười khẩy, chẳng trách vừa nghe đến chuyện sắp gặp Khang Trạch Đế, sắc mặt Sở Mạc lại thay đổi, có vẻ trong lòng hắn đã hiểu rõ.
"Cha già được hời của chàng đúng là vô nhân tính." Thậm chí nàng còn nghi ngờ, ông ta có chứng hoang tưởng bị hại, nếu không sao ông ta cứ nghĩ hết người này đến người kia muốn đâm sau lưng mình?
"Tiêu Tuyệt chết như vậy thật đáng tiếc." Tô Oanh bỗng nói.
Bàn tay Tiêu Tẫn đang đặt trên vai nàng nắm chặt: "Đáng tiếc gì cơ?"
Chém đầu vẫn là cái chết quá nhẹ nhàng cho Tiêu Tuyệt: "Nhìn chó cắn chó còn thoải mái hơn tự mình ra tay." Đồ vô dụng có thể lợi dụng còn tốt hơn vứt đi luôn.
Gương mặt Tiêu Tẫn thả lỏng, hắn bật cười: "Ừ."
Tiêu Tuyệt chính là hy vọng duy nhất của đảng thái phó, nếu Tiêu Tuyệt ngã xuống cũng có nghĩa là họ suy tàn. Chương thái phó đã lăn lộn nhiều năm trong triều, sao ông ta có thể chấp nhận kết cục như thế?
Cho nên, chắc chắn Chương thái phó sẽ không để Tiêu Tuyệt phải chết.
Tiêu Tuyệt bị bắt, cả đảng thái phó đều rất luống cuống. Họ thấy bây giờ trên triều, tình hình ngày càng có lợi cho Tiêu Tẫn, nếu sau này Tiêu Tẫn lên ngôi, chắc chắn hắn sẽ xử lý họ đầu tiên.
Sau khi biết tin, đầu tiên Hoàng Hậu đến ngoài điện của Khang Trạch Đế cầu kiến, thế nhưng Khang Trạch Đế không gặp.
Hoàng Hậu không đi, nàng ta quỳ luôn ngoài cửa điện.
"Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng hãy bỏ qua cho Tuyệt Nhi lần này. Cầu xin Hoàng Thượng tha mạng cho hắn, kể cả Hoàng Thượng có biếm hắn làm dân thường cũng được..."
Hoàng Hậu đập đến vỡ đầu nhưng vẫn không thấy mặt Khang Trạch Đế.
Nội thị ra ngoài điện, thấy Hoàng Hậu vô cùng nhếch nhác, hắn ta hạ giọng nói: "Nương nương nên quay về đi, Hoàng Thượng nói đã hạ thánh chỉ, chắc chắn sẽ không thay đổi, nương nương về đi..."
Hoàng Hậu kích động nắm tay nội thị: "Bổn cung muốn gặp Hoàng Thượng, bây giờ bổn cung phải gặp Hoàng Thượng!"
Nội thị bất đắc dĩ, đành phải bảo cung nữ hai bên kéo Hoàng Hậu ra.
"Bổn cung muốn gặp Hoàng Thượng. Hoàng Thượng ngài xem, mấy năm nay phụ thân không có công lao cũng có khổ lao. Xin ngài hãy bỏ qua cho cháu ngoại ông ta một lần đi Hoàng Thượng..."
Khang Trạch Đế ngồi trên long ỷ, sắc mặt ông ta đen xì. Nghe thấy tiếng la của Hoàng Hậu, sắc mặt ông ta càng xấu hơn.
Dĩ nhiên có phủ thái phó chống lưng nên Tiêu Tuyệt mới dám kiêu căng như thế, nếu không hắn cũng chẳng dám làm như vậy!
Ban đêm, có rất nhiều người lén chạy đến phủ thái phó.
Tuy nhiên thái phó đã đuổi tất cả đi.
"Cha, rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Nếu Đại hoàng tử chết, liệu Hoàng Thượng sẽ tha cho chúng ta hay sao?"
Người vừa nói chính là trưởng tử của thái phó, bây giờ người trong phủ đều rất lo lắng, họ sợ mình sẽ bị liên lụy. Mất chức quan đã đành, e rằng cuối cùng có khi còn mất luôn cả mạng.
Thái phó đã gần sáu mươi, bộ râu dài của ông ta còn trắng hơn lúc trước, ông ta nhíu chặt mày thành hình chữ xuyên 川.
"Phía Hoàng Hậu có tin gì không?"
Người con thứ hai của thái phó lên tiếng: "Nương nương khóc lóc cầu xin Hoàng Thượng, tuy nhiên Hoàng Thượng hoàn toàn không muốn gặp nàng ta. Có lẽ lần này Hoàng Thượng đã quyết tâm. Phụ thân, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải ngồi chờ chết sao?"
Trong thư phòng lại rơi vào im lặng.
Chẳng biết bao lâu sâu, rốt cuộc thái phó cũng yếu ớt nói: "Nếu đã không có đường lùi, vậy chúng ta đành phải đi về phía trước."
Vài người đột nhiên ngẩng đầu ngơ ngác nhìn ông ta, mấy đôi mắt nhìn nhau, họ nhận ra rõ sự nghiêm trọng trong mắt người kia. ...
Tiêu Tẫn bị thương nên hắn xin nghỉ bệnh ở vương phủ, không hề đến cấm quân.
Sau khi tỉnh dậy, Tô Oanh thấy Tiêu Tẫn vẫn chưa tỉnh, nên nàng mặc quần áo rồi xuống giường bước ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận