[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 696: Nàng Không Có Cảm Giác An Toàn (2)


Chương 696: Nàng Không Có Cảm Giác An Toàn (2)
Chương 696: Nàng Không Có Cảm Giác An Toàn (2)
Chương 696: Nàng Không Có Cảm Giác An Toàn (2)
Đại Bảo và Nhị Bảo cũng đã dậy, chuẩn bị ăn sáng.
Thấy Tô Oanh đi đến, hai người cùng đứng lên chào.
"Mẫu thân, chào buổi sáng."
"Mẫu thân, ăn sáng với chúng ta nhé."
Tô Oanh xoa nắn gương mặt nhỏ của cả hai, sau đó nghiêm túc nói: "Chưa ăn sáng vội, sau này mỗi sáng tỉnh dậy, cả hai đều phải luyện khí ba mươi phút, rồi mới được ăn sáng."
Lúc trước Tô Oanh chỉ để chúng luyện tập căn bản, đợi sau chúng nắm vững căn bản rồi mới luyện khí. Thế nhưng nàng nhìn từ thực tế trên người Phó Tranh và phát hiện, dưới tiền đề đã nắm chắc cách thức vận khí, có thể bước thêm một bước trong việc nắm vững căn bản, có khả năng làm ít công to.
"Vậy phải luyện khí thế nào ạ?"
Tô Oanh dẫn chúng ra sân.
"Đứng ngay ngắn, hai chân chụm lại, đùi kẹp giữa. Nhất định phải đứng vững, nếu không hơi thở sẽ dễ hời hợt."
Tô Oanh giơ tay bóp nhẹ mông nhỏ của Nhị Bảo: "Linh Nhi, kẹp chặt mông."
Nhị Bảo cố hết sức kẹp chặt mông nhưng chẳng bao lâu sau, cô bé bắt đầu lảo đảo.
Lúc trước Nhị Bảo cũng luyện căn bản với Đại Bảo, tuy nhiên nàng không phát hiện ra, chúng lại chênh lệch nhau nhiều như thế.
"Linh Nhi, con nói thật cho mẫu thân biết, có phải lúc nhảy xa, con đều lười biếng đúng không?"
Gương mặt của Nhị Bảo đỏ ửng, vội vàng lắc đầu: "Không đâu mẫu thân, Linh Nhi không lười biếng!"
Tô Oanh nhìn ánh mắt né tránh của cô bé, hiểu ra đứa trẻ này đang nói dối.
Tô Oanh bảo Đại Bảo cứ luyện tập, còn mình kéo Nhị Bảo sang bên cạnh.
Nhị Bảo nghĩ Tô Oanh bảo cô bé không cần luyện tập nữa, lập tức sung sướng lon ton chạy theo Tô Oanh: "Mẫu thân, ôm một cái."
Tô Oanh quay đầu lại, nhìn dáng vẻ đáng yêu của Nhị Bảo, song nghĩ đến mối nguy trước đó cô bé gặp phải, nàng vẫn quyết tâm.
"Linh Nhi, con nhớ lúc trước mẫu thân đã nói gì không? Mẫu thân từng nói, đừng nghĩ có thể dễ dàng nói dối mẫu thân, con có nhớ không?"
Nhị Bảo nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Oanh, cô bé mở mắt to ngẩn người: "Mẫu thân..."
"Mẫu thân hỏi con thêm một lần nữa, có phải lúc ở thành Thiên Khôi, con không luyện túc nghiêm túc đúng không? Con có lười biếng không?"
Nhị Bảo nhìn ánh mắt của Tô Oanh, cô bé dần cúi đầu vặn ngón tay, nói: "Mẫu thân, Linh Nhi đã lười biếng, Linh Nhi rất xin lỗi..." Có lẽ vì đã lâu không thấy dáng vẻ này của Tô Oanh, nên chưa nói dứt lời Nhị Bảo đã mím môi bật khóc.
Nếu là lúc trước, chắc chắn Tô Oanh đã đau lòng vội vàng bế cô bé lên dỗ dành, tuy nhiên bây giờ nàng không làm vậy, mà ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Linh Nhi: "Linh Nhi khóc vì cảm thấy oan ức sao?"
Nhị Bảo mím môi, trong mắt giàn giụa nước mắt. Tô Oanh vừa hỏi như vậy, một giọt nước mắt to như hạt đậu đã rơi xuống.
"Mẫu thân, Linh Nhi biết lỗi rồi. Linh Nhi không dám nữa, mẫu thân đừng tức giận được không? Đừng bỏ mặc Linh Nhi..." Nước mắt của Nhị Bảo càng lúc càng nhiều, tiếng nức nở to dần.
Tô Oanh có thể cảm nhận rõ, cô bé cảm thấy vô cùng bất an, không có chút cảm giác an toàn nào.
Trong lòng Tô Oanh cũng không chịu nổi, đành bế cô bé lên rồi nói: "Ngoan, dù con trở nên như thế nào, mẫu thân cũng sẽ không bỏ mặc con."
Nhị Bảo ôm chặt Tô Oanh: "Mẫu thân, Linh Nhi không bao giờ lười biếng nữa, mẫu thân đừng tức giận, đừng bỏ mặc Linh Nhi hu hu hu..."
Tô Oanh khẽ thở dài, nhẹ nhàng dỗ dành cô bé, cảm nhận cơ thể nho nhỏ của cô bé đang run rẩy.
Nhị Bảo mềm mại đáng yêu, thế nhưng tâm tư còn nhạy cảm hơn Đại Bảo. Có lẽ những gì từng trải qua khi còn nhỏ đã để lại bóng ma quá lớn trong lòng cô bé, khiến Linh Nhi muốn dùng vài cách mà cô bé tự cho là đúng để chứng minh người thân yêu thương mình.
Tô Oanh dỗ một lúc lâu, Nhị Bảo mới ngừng khóc.
Cô bé lau nước mắt trên mặt rồi thút thít nói: "Mẫu thân, Linh Nhi sẽ chăm chỉ luyện công với ca ca, Linh Nhi cũng muốn trở nên giỏi như mẫu thân, như vậy người xấu sẽ không bao giờ có thể bắt nạt Linh Nhi được nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận