[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 70: Có Phải Người Cũng Muốn Hôn Nàng Hay Không (1)


Chương 70: Có Phải Người Cũng Muốn Hôn Nàng Hay Không (1)
Chương 70: Có Phải Người Cũng Muốn Hôn Nàng Hay Không (1)
Chương 70: Có Phải Người Cũng Muốn Hôn Nàng Hay Không (1)
Gạo cũ này là lão bản tiệm gạo đưa cho nàng, bởi vì nàng đều mua hết tiệm gạo, chỉ còn lại một túi gạo cũ tỉ lệ không tốt lắm, chủ tiệm vui mừng đưa cho nàng, tuy vị gạo cũ không ngon, nhưng vẫn tốt hơn ăn thô lương nhiều.
Triệu ma ma nhìn ba hài tử, Trương Thúy Nương và Bạch Sương lấy gạo cũ cho vào trong nồi lại lấy thịt khô trong túi ra xé từng chút ném vào trong nồi.
"Mấy ngày này trời mưa, củi lửa đều ướt, cũng không biết có thể thiêu cháy hay không."
Bên kia, Hạ Thủ Nghĩa và Giang Dương cũng đã ôm củi trở lại.
Tô Oanh nhìn những củi lửa đó, bọn họ nhặt hẳn là tương đối khô, nhưng sờ lên cũng vẫn ướt dầm dề, chỉ có thể thử nhìn.
Tiêu Tẫn lấy ra mồi lửa Tô Oánh mua ở huyện thành, đốt một nhóm cỏ khô nhỏ, sau đó đặt lên một cây nhánh nhỏ tương đối khô, thử vài lần, củi khô đặt ở dưới bị đốt, lửa mới chậm rãi bùng lên.
Tô Oanh nhìn toàn bộ quá trình hận đến không thể lập tức lấy một súng lửa từ trong không gian ra, nàng thật sự là người không có kiên nhẫn kia.
Sau khi châm lửa đốt, Giang Dương dùng cành làm hai cái giá ba chân, treo nồi lên giá.
Đang chờ đợi quá trình cháo nấu xong, Tô Oanh muốn đến sau núi nhìn xem, tuy phía sau ngọn núi này có thể đã bị nhóm nạn dân lục soát khắp nơi, nhưng nói không chừng sẽ có cá lọt lưới, tìm được một chút cũng là một chút.
"Nương, người đi đâu?"
Tô Oanh đứng dậy, Nhị Bảo đứng lên theo.
Từ lần trước sau khi Tô Oanh như chiến thần giáng thế xuất hiện, Nhị Bảo đã vô cùng ỷ lại với nàng, nếu không phải Tiêu Tẫn kiên trì để cô bé ngồi ở trên xe ngựa, cô bé đều hận không thể một đường đều dính ở trên người Tô Oanh.
"Nương lên trên núi bắt thỏ nướng cho Linh Nhi ăn có được hay không?"
Nhị Bảo chớp mắt to trong suốt, tuy rất muốn đi theo, nhưng sợ hãi sẽ quấy rầy đến Tô Oanh, ngoan ngoãn: "Vâng, Linh Nhi ngoan ngoãn chờ nương trở về, nương nhất định phải cẩn thận."
Tô Oanh nhịn không được bế cô bé lên hung hăng hôn một cái ở khuôn mặt nhỏ của cô bé: "Nương nhất định sẽ cẩn thận, ngoan ngoãn chờ ta trở lại."
Nhị Bảo bị hôn đến choáng váng, cô bé ngây ngốc nhìn Tô Oanh trong lúc nhất thời đều không phục hồi tinh thần lại.
Vừa rồi, nương hôn cô bé...
Oa, thật vui vẻ!
"Nương, Linh Nhi sẽ ngoan ngoãn."
Tô Oanh lên tiếng, đặt cô bé xuống mặt đất: "Nương đi đây."
Nhị Bảo lưu luyến không rời nhìn bóng dáng Tô Oanh rời đi, quay đầu lại, đã thấy Đại Bảo lấy một loại ánh mắt ngươi là phản đồ nhìn cô bé, Nhị Bảo hơi chột dạ cúi đầu, trốn đến phía sau Tiêu Tẫn.
Nhưng nghĩ đến vừa rồi Tô Oanh hôn mình, cô bé lại không nhịn được vui vẻ nói: "Phụ thân, vừa rồi nương hôn con." Bộ dáng nhỏ hơi khoe khoang, còn duỗi khuôn mặt nhỏ tới trước mặt Tiêu Tẫn cho hắn xem.
Tiêu Tẫn còn chưa từng thấy qua bộ dáng vui vẻ như vậy của nữ nhi, đều vui vẻ hơn lúc trước nhận được bất kì một thứ gì cô bé muốn.
Đại Bảo lại không vui, bởi vì nàng chỉ nói muốn bắt thỏ cho Linh Nhi không nói muốn bắt cho cậu, hừ! Cậu bé mới không hiếm lạ nàng hôn!
Đại Bảo buồn rầu, đột nhiên ngẩng đầu ôm lấy Tiêu Tẫn, một đôi mắt giống Tiêu Tẫn như đúc chứa đầy oan ức.
"Tễ Nhi làm sao vậy?"
Đại Bảo ôm cổ Tiêu Tẫn, phồng khuôn mặt nhỏ lên nói: "Phụ thân, có phải người cũng muốn nàng hôn hay không?"
Tiêu Tẫn: "..."
"Người không nói lời nào chính là cam chịu! Hừ, ta mới không hiếm lạ đâu!"
Tiêu Tẫn: "..."
Tô Oanh nào đâu biết, mình không cầm lòng nổi hôn nhẹ một cái, đã chọc thủng một túi dấm nhỏ.
Nàng vào núi, cũng không chỉ là đi sưu tầm nhà ở, nàng còn muốn vào không gian xem có thể tìm được một ít đồ vật có thể đổi tiền ở thời đại này hay không, vật tư sinh hoạt trong không gian của nàng hữu hạn, trừ số lượng lớn vật tư chữa bệnh ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận