[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 701: Không Nói Dối Một Lời (1)


Chương 701: Không Nói Dối Một Lời (1)
Chương 701: Không Nói Dối Một Lời (1)
Chương 701: Không Nói Dối Một Lời (1)
Yêu cầu này nghe cũng không quá phận, Tô Oanh không từ chối.
"Được."
Minh Ngọc thấy Tô Oanh đồng ý thì vui mừng đến liên tục cảm tạ, sau đó nàng ta lại dẫn Tô Oanh đi vào một con hẻm ở đầu phố.
Con hẻm kéo dài đến tận trong cùng là một ngõ cụt, chỉ có một ngôi nhà khiêm tốn ở cuối ngõ, thậm chí nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được.
"Nhà của Minh Ngọc ở phía trước."
Minh Ngọc đi trước, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc nhìn Tô Oanh một cái, như sợ Tô Oanh theo sau bị lạc vậy.
Rất nhanh sau đó, hai người đã tới trước bên ngoài căn nhà.
Đúng lúc Minh Ngọc chuẩn bị gõ cửa, đôi mắt nàng ta bỗng trở nên sắc lạnh, bất chợt quay người lao về phía Tô Oanh.
Đôi mắt Tô Oanh lóe lên một tia lạnh lẽo, nhanh tay tóm lấy hai tay của Minh Ngọc, vặn ra phía sau, chân đạp một cái đã áp sát mặt nàng ta vào tường.
"Diễn hay đấy."
Dường như Minh Ngọc cũng không ngờ Tô Oanh lại nhanh tay đến thế, vùng vẫy cố thoát khỏi sự khống chế, nhưng tay chân Tô Oanh tựa như kìm sắt, ép sát nàng ta vào tường khiến nàng ta không tài nào cử động được.
"Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng... Tiểu nữ cũng là bị ép buộc, nếu tiểu nữ không làm như thế, những người đó sẽ lấy mạng tiểu nữ..."
"Ồ? Ngươi bị uy hiếp à?" Giọng Tô Oanh nói không lộ rõ vui giận.
"Phải, phải, tiểu nữ bị uy hiếp, bọn chúng đe dọa tiểu nữ, nếu không làm theo lời chúng nói, chúng sẽ, sẽ giết muội muội của tiểu nữ, muội muội của tiểu nữ vẫn còn trong tay chúng, đã, đã bị nhốt trong ngôi nhà này, cầu xin phu nhân hãy cứu giúp muội ấy với!"
Tô Oanh nhìn căn nhà một cái, khóe môi nhếch lên."Được, cứu."
Minh Ngọc thấy Tô Oanh đồng ý, lại liên tục dập đầu cảm tạ: "Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân."
"Ngươi cứ làm như bình thường, nên làm những gì thì cứ làm như thế."
"Vâng, vâng."
Tô Oanh buông tay ra, Minh Ngọc sửa sang lại quần áo trên người một chút rồi mới đi tới trước cửa viện gõ cửa.
Không lâu sau, từ trong viện đã vọng ra tiếng đáp lời: "Ai đó?"
Minh Ngọc liếc nhìn Tô Oanh, nhẹ giọng nói: "Là ta, mau mở cửa."
Chẳng mấy chốc, cổng viện đã mở ra, một bà lão mang dáng vẻ gầy yếu đã xuất hiện ở sau cửa viện.
Bà lão liếc nhìn Tô Oanh một cái, đôi mắt mờ đục không chút biến sắc, nhìn có vẻ hơi vô hồn, bà ta nghiêng người nhường đường cho hai người vào trong viện.
"Sao bây giờ mới về?"
Ánh mắt Minh Ngọc hơi mông lung mơ màng, nhìn quanh viện một vòng rồi nói: "Gặp chút chuyện thôi."
Bà lão vừa nói vừa dùng ổ khóa, khóa cứng lại cổng viện lại từ bên trong.
"Chuyện gì?"
Ánh mắt Minh Ngọc chợt thay đổi, nhanh chóng lùi lại, lạnh lùng nói: "Gặp phải một ả cứng đầu, còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, không mau đi ra đây bắt lấy người cho ta!"
Minh Ngọc hét lớn một tiếng, đám người đang ẩn nấp khắp nơi trong viện lập tức ùa ra.
Tô Oanh liếc nhìn, không phải chính là đám lỗ mãng đuổi theo nàng ta trên phố lúc nãy sao.
Bọn chúng nhìn Tô Oanh chằm chằm, nom đầy vẻ hung tợn.
"Bắt lấy ả ta!" Minh Ngọc ra lệnh, mấy tên lỗ mãng kia nhao nhao bổ nhào tới.
Tô Oanh xoay vai một cái, một quyền đập thẳng vào mặt tên cầm đầu.
Tên côn đồ kia chỉ kịp cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt đã tối sầm lại, người mềm nhũn ngã xuống đất.
Tô Oanh không cho bọn chúng cơ hội phản ứng, một quyền đánh một tên, chỉ trong chớp mắt đã hạ gục sáu tên ngã lăn trên mặt đất.
Trái lại, Minh Ngọc nhìn đám người nằm đầy đất thì khiếp sợ không thôi, nếu không phải nàng ta vừa tận mắt chứng kiến, nàng ta không thể tin được một nữ tử mảnh mai như vậy có thể hạ gục nhiều tên côn đồ đến thế chỉ trong thời gian ngắn ngủi!
Tô Oanh quét mắt nhìn bọn chúng một vòng, đi tới bên tên nằm trước mặt rồi lục túi lấy ra tờ ngân phiếu năm mươi lượng bạc cất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận