[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 703: Ngày Quả Báo Tới (1)


Chương 703: Ngày Quả Báo Tới (1)
Chương 703: Ngày Quả Báo Tới (1)
Chương 703: Ngày Quả Báo Tới (1)
Minh Ngọc lắc đầu: "Không biết, họ tự đến tìm, chúng ta hoàn toàn không tìm được bọn họ."
Tô Oanh cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng ta: "Không có lời nào là nói dối chứ?"
Khuôn mặt toát lên vẻ hoảng sợ của Minh Ngọc hiện lên rõ ràng trong đôi mắt trong veo của nàng: "Không có, không có, tiểu nữ xin thề, tuyệt đối không nói dối nửa lời."
Tô Oanh đứng dậy, ánh mắt dời sang những nữ tử kia, nàng nhìn một thiếu nữ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đang ngồi rúc ở trong góc, nét mặt có vẻ trầm tĩnh hơn những người khác: "Ngươi, ra đây."
Nghe thấy tiếng gọi, cô nương nọ ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn còn vẻ cảnh giác: "Phu nhân, phu nhân gọi ta?"
"Đúng vậy, chính là ngươi."
Ban đầu cô nương kia thoạt nhìn còn có vẻ hốt hoảng, nhưng không cảm nhận được ác ý trên người Tô Oanh nên cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Không biết phu nhân có gì giao phó?"
Tô Oanh lấy một khối bạc vụn nhỏ từ trong người, đưa cho nàng ấy: "Cầm bạc này đi thuê một chiếc xe ngựa trên đường cái, đi đến phủ Tề vương, bảo quản gia phủ Tề vương lập tức mang người đến ngay, nói là Tô Oanh sai đến."
Cô nương kia không ngờ Tô Oanh có thể sai khiến người trong phủ Tề vương dễ dàng như vậy, ánh mắt nhìn Tô Oanh cũng thay đổi, cô tiếp nhận bạc và nói trang trọng: "Phu nhân yên tâm, tiểu nữ nhất định sẽ đưa người đến."
Nói xong, Tô Oanh lại ra hiệu cho bà lão đi mở cửa để nàng ấy ra ngoài.
Trương Thư Minh biết hôm nay Tô Oanh rảnh rỗi không có việc gì làm nên đã đi dạo phố xem náo nhiệt rồi, chỗ trên quán trà cũng là do hắn ta đặt, chỉ là hắn ta hơi ngạc nhiên, đã quá giờ ngọ rồi mà vẫn chưa thấy Tô Oanh trở về.
Hắn ta đang nghĩ xem có nên phái người đi tìm thử không thì lại thấy một chiếc xe ngựa dừng trước cổng Vương phủ.
Người xuống xe là một cô nương xa lạ.
Đáy mắt Trương Thư Minh thoáng hiện lên vẻ cảnh giác, nhìn cô nương nọ cũng thêm một phần đề phòng.
Thị vệ thấy cô nương nọ tiến tới gần, bèn đi qua chặn lại: "Người phương nào, không được lại gần phủ Tề vương."
Cô nương kia thấy vậy thì trực tiếp quỳ xuống: "Một vị phu nhân sai tiểu nữ đến, bảo tiểu nữ nói với quản gia quý phủ, mang người đi theo tiểu nữ."
Trương Thư Minh nghe thấy thế thì hơi nghi hoặc: "Phu nhân nào?"
Cô nương kia nghĩ lại đặc điểm ngoại hình của Tô Oanh, miêu tả đơn giản một lượt, rồi còn thêm vào một câu: "Thân thủ vô cùng cao cường."
Câu nói cuối cùng đã khiến Trương Thư Minh xác định được, phu nhân trong miệng nàng ấy chính là Tô Oanh.
Trương Thư Minh gọi đối phương lại gần, hỏi rõ đầu đuôi sự tình, sau đó Trương Thư Minh cũng đã hiểu đại khái, Tô Oanh bảo mình dẫn người đi theo là có ý gì.
Hắn ta chọn ra vài thị vệ có võ công cao cường, sau đó tự mình đi theo người nọ rời đi.
Khi Trương Thư Minh đến nơi, Tô Oanh đang ngồi trong phòng chính của viện, nghe từng cô nương kia kể về nói rõ thân thế của bản thân.
Trương Thư Minh bước vào nhà, hành lễ với Tô Oanh: "Vương phi."
Tô Oanh liếc nhìn hắn ta một cái: "Cô nương kia đã kể rõ sự tình cho ngươi rồi chứ?"
Trương Thư Minh đáp: "Tổng thể đã hiểu được chút ít."
Tô Oanh nhẹ nhàng gật đầu: "Những cô nương này đều bị bắt đến đây, lát nữa ngươi dẫn những người có gia đình tới quan phủ báo án, lưu lại vụ án."
Trương Thư Minh lên tiếng trả lời: "Vậy những người còn lại..."
"Những người còn lại thì ở lại đây trước, phe đối phương mỗi nửa tháng sẽ đến giao dịch một lần, dù sao bọn họ cũng không còn nơi nào tốt đẹp hơn để đi, ở lại đây tránh đánh động cho đối phương hoài nghi, đến lúc sẽ tự lo chỗ ăn ở."
"Vương phi muốn thả dây dài câu cá lớn sao?"
Tô Oanh cười nhẹ: "Không sai, bắt lũ tôm tép nhỏ bé thì có ý nghĩa gì, coi như làm việc thiện tích đức cho bản thân vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận