[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 704: Ngày Quả Báo Tới (2)


Chương 704: Ngày Quả Báo Tới (2)
Chương 704: Ngày Quả Báo Tới (2)
Chương 704: Ngày Quả Báo Tới (2)
Trương Thư Minh muốn nói chuyện này đối với Tô Oanh thì chỉ là chuyện nhỏ tiện tay làm, nhưng với những nữ tử bị bắt cóc, đó là chuyện cả cuộc đời họ.
"Vương phi thật hiền hậu nhân từ."
Ý cười của Tô Oanh càng sâu hơn: "Ngươi nói đúng đấy."
Trương Thư Minh là người làm việc lanh lẹ, lập tức mang giấy và bút mực tới, ghi lại tình trạng của từng người một.
Tô Oanh quét mắt nhìn qua, dừng lại trên người bà lão: "Lão thái thái, bà có quan hệ gì với bọn họ?"
Bà lão mở to đôi mắt đờ đẫn: "Đây là nhà ta, vì trong nhà không còn ai, nên ta cho thuê vài gian phòng, không ngờ bọn chúng làm những chuyện đó, ta cũng định đi báo quan, nhưng bị bọn chúng phát hiện, đánh đập rất tàn nhẫn, ta sợ hãi, nên cứ ở trong viện canh cửa cho bọn chúng, ta sống là để chờ ngày chúng gặp báo ứng tới."
Đáy mắt bà lão thoáng hiện lên nét buồn bã.
"Người nhà bà thì sao?"
"Cháu gái không còn, ông cụ cũng đã mất, tất cả đều bị lũ súc sinh này hại chết, ta không có khả năng trả thù cho bọn họ, nên phải sống sót, chờ ngày chúng nó gặp quả báo." Bà lão nói rồi ngước đôi mắt mờ đục lên nhìn Tô Oanh: "Phu nhân là Tề Vương phi sao?"
Tô Oanh gật đầu: "Đúng vậy."
Đôi mắt mờ đục của bà lão hơi đỏ lên, bà ta quỳ xuống trước mặt Tô Oanh, dập đầu lạy: "Xin Vương phi trừng trị bọn ác nhân đáng chết đó thật nghiêm khắc."
"Bà canh cửa cho chúng nhiều năm như vậy, có phát hiện sơ hở nào không?"
Bà lão ngẩng đầu lên: "Chúng cũng phòng bị ta, trước đây ta từng cố gắng cứu người nhưng suýt chút nữa thì bị phát hiện, nên không dám manh động nữa. Chẳng qua, ta có ghi lại những người bị chúng bắt, viết tất cả trong một cuốn sổ, để ta đưa Vương phi xem."
Bà lão run rẩy đứng dậy, đi vào một gian phòng nhỏ, lấy ra một quyển sổ.
Quyển sổ trông qua khá cũ kĩ, lật ra xem, có thể thấy được bên trong có nhiều nét chữ khác nhau.
"Đây đều do những cô nương bị bắt tự viết lại hoàn cảnh của mình, lão phụ không biết chữ, nên mới bảo họ viết tình hình của mình xuống, biết đâu có ngày nào đó cần dùng đến."
Tô Oanh lật xem cuốn sổ, bên trong có thông tin của hàng trăm cô nương, theo lời bà lão thì đây chưa phải toàn bộ, trước đây bà lão chưa kịp ghi lại những người trước đây.
"Quyển sổ này rất quan trọng, bà có lòng rồi."
Tô Oanh cất cuốn sổ đi, rồi lại bước vào trong phòng, đến trước mặt Minh Ngọc.
Minh Ngọc biết Tô Oanh là Tề Vương phi thì sợ đến run lên, nàng ta đâu ngờ mình lại xui xẻo đến thế, mục tiêu bản thân nhìn trúng vậy mà lại là Vương phi.
"Vương phi tha mạng, Vương phi tha mạng."
"Muốn sống thì hãy ngoan ngoãn phối hợp, rõ chưa?"
Minh Ngọc gật đầu: "Vâng, vâng."
Tô Oanh giơ tay kéo vạt áo Minh Ngọc, Minh Ngọc chỉ cảm thấy trên cổ hơi đau nhói, sợ hãi ngước đầu nhìn Tô Oanh.
Tô Oanh vỗ tay một cái, Minh Ngọc cảm thấy toàn thân truyền đến cơn đau đớn khó có thể hình dung là đau ở đâu, gần như khiến nàng ta sắp chết ngất tới nơi.
"Hãy nhớ cơn đau đớn lúc này, nếu không ta sợ ngươi không nghe lời."
"Vương phi, xin tha, tha mạng, nghe, nghe lời, ta nhất định sẽ nghe lời..."
Tô Oanh gõ nhẹ ngón tay, cơn đau kia lại nhanh chóng tan biến.
Minh Ngọc như một đống bùn nhão nát, nằm trên mặt đất thở hổn hển.
Tô Oanh quay người bước ra khỏi phòng, giao việc còn lại cho Trương Thư Minh.
"Vương phi về phủ sao?"
Tô Oanh nhìn sắc trời một chút, bây giờ đi luôn thì có thể về kịp trước khi trời tối, còn cửa tiệm chắc phải chờ hôm nào lại tới xem sau: "Ừ, về trước đã".
"Để nô tài sai xe ngựa đưa Vương phi về ngay."...
Tiêu Tuyệt được người tới cứu đi, điều này khiến Khang Trạch Đế phẫn nộ khôn tả.
"Đồ nghịch tử đó muốn phản lại đạo trời sao!?" Khang Trạch Đế tức giận quẳng tất cả giấy tờ trên long án xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận