[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 705: Tận Diệt (1)


Chương 705: Tận Diệt (1)
Chương 705: Tận Diệt (1)
Chương 705: Tận Diệt (1)
"Hoàng thượng bớt giận, sau khi người đó được cứu thoát, hạ quan đã lập tức ra lệnh phong tỏa các cổng thành, hiện giờ chắc chắn người đó vẫn còn ở trong thành."
"Tăng thêm quân đi tìm kiếm, nhất định phải bắt tên nghịch tử đó lại cho trẫm."
"Vâng."
Sau khi Thượng thư bộ Hình ra khỏi, Khang Trạch Đế cho tất cả những người trong Ngự thư phòng lui xuống.
Cửa điện vừa đóng lại, ông ta lập tức đi đến gần kệ sách vừa dày vừa nặng, nhẹ nhàng xoay con tì hưu ngọc trên kệ.
Chỉ nghe một tiếng "cốp" nhẹ vang lên, kệ sách từ từ bật mở, lộ ra một cửa hầm tối om.
Khang Trạch Đế rung chiếc chuông ở cửa.
Tiếng "leng keng" vang vọng xuống tầng hầm tối tăm, nghe âm u mà trống vắng.
Chẳng mấy chốc, một bóng người màu đen đã xuất hiện ở cửa hầm.
"Bệ hạ có chỉ thị gì?"
Sắc mặt Khang Trạch Đế âm trầm, ông ta mở miệng: "Mấy ngày nay, phủ Thái phó và phía Hoàng hậu có động tĩnh gì khác thường không?"
"Bẩm bệ hạ, phủ Thái phó và Hoàng hậu không có động tĩnh gì, nhưng đệ đệ của Phó phu nhân ở nhà mẹ đẻ, Võ An hầu đã rời khỏi kinh thành từ sau khi Thái tử bị kết tội, cho đến nay vẫn chưa thấy quay lại. Trước đó thuộc hạ đã điều tra được, Võ An hầu có qua lại với một môn phái giang hồ."
"Môn phái giang hồ nào?"
"Võ Minh Sơn Trang."
"Bảo người Hồng Ma đi điều tra Võ Minh Sơn Trang, trẫm muốn san bằng hết tất cả bọn chúng!"
"Thuộc hạ hiểu rồi, hôm qua thuộc hạ đã nhận được tin, bên phía Mã Vương đã lên đường vào kinh, một vài ngày nữa sẽ đến kinh thành."
Nghe vậy, Khang Trạch Đế cười lạnh một tiếng: "Đến đúng dịp, trẫm sẽ khiến bọn chúng tận diệt một lượt!"...
Lúc bầu trời nhuộm màu tối đen như mực, Tô Oanh quay về phủ.
Vừa vào tới trong viện, đã thấy Đại Bảo và Nhị Bảo đang luyện chữ.
"A nương, người đã về rồi."
Thấy Tô Oanh, hai đứa trẻ đều vui mừng ngẩng đầu lên, nhưng lần này chúng không đứng dậy, mà chỉ lên tiếng chào Tô Oanh một câu rồi lại tiếp tục viết chữ, trông có vẻ chăm chú hơn thường ngày.
Tô Oanh đi tới xoa xoa gò má bọn nhỏ: "Cha các con đâu?"
"A nương, cha có việc ở thư phòng, giao bài tập cho chúng con, chúng con, chúng con phải làm xong trước khi cha quay lại."
Tô Oanh nhìn quyển sách dày đặc những chữ là chữ, chỉ cảm thấy đầu hơi nhức mỏi: "Được rồi, a nương không làm phiền các con, các con cứ tiếp tục đi."
Tô Oanh ngồi xuống bên cạnh, lấy cuốn sổ của bà lão ban nãy ra lật xem.
Bên trong thậm chí có ghi cả chi tiết cặn kẽ đến cả nơi ở.
Đang say sưa đọc, ánh sáng trước mắt lại bị che khuất.
Tô Oanh ngẩng đầu, thấy Tiêu Tẫn đang đứng trước mặt mình, hắn thật sự rất cao lớn, vai rộng eo thon, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng sướng mắt.
Tô Oanh cảm thấy, mình bằng lòng ở lại nơi hoang vu quỷ quái này, phần nhiều cũng là bởi vì bị vẻ đẹp của hắn quyến rũ.
"Đang xem gì đấy?" Tiêu Tẫn rút cuốn sổ tay trong tay nàng ra xem.
"Hôm nay đi dạo xem náo nhiệt, trở về thì có lòng tốt cứu người, ai ngờ đối phương lại là con rắn độc, nên ta đã dọn sạch ổ rắn luôn."
Tiêu Tẫn nhướn mày: "Ồ? Kể ta nghe xem."
Tô Oanh thuật lại sự việc.
"Ta đã bảo Trương Thư Minh phái người canh chừng, xem rốt cuộc phía đối phương là lai lịch như thế nào."
Tiêu Tẫn nhận lấy cuốn sổ tay trong tay nàng: "Việc này giao cho ta đi."
Tô Oanh cũng tiện tay đưa cuốn sổ cho hắn: "Ừm."
"Ngày mai không có việc gì, ta sẽ đưa ngươi đi tới một nơi."
"Nơi nào?"
"Ngày mai sẽ biết."
"Thần thần bí bí."
Tiêu Tẫn chỉ cười mà không nói gì.
"Đưa cả các con theo luôn."
"Không thành vấn đề."
Ở kinh thành, trong một ngôi nhà nhỏ kín đáo.
Tiêu Tuyệt mặt mày u ám nhìn Lương Khoan: "Tiếp theo, rốt cuộc là ngoại tổ phụ bọn họ định làm gì? Không lẽ cứ để ta co đầu rụt cổ ở chốn quái quỷ này mãi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận