[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 707: Tình Địch Gặp Nhau, Nhìn Đỏ Mắt (1)


Chương 707: Tình Địch Gặp Nhau, Nhìn Đỏ Mắt (1)
Chương 707: Tình Địch Gặp Nhau, Nhìn Đỏ Mắt (1)
Chương 707: Tình Địch Gặp Nhau, Nhìn Đỏ Mắt (1)
Đại Bảo nhét đầy một miệng bánh bao, tiếng nói lùng bùng không rõ.
"Ừ, cha các con nói sẽ đưa chúng ta đi chơi."
"Thật vậy hả cha, chúng con sẽ đi chơi ở đâu vậy?"
Tiêu Tẫn múc thêm một chén cháo cho hai đứa nhỏ: "Trước đây các con đi ra ngoại thành chơi chưa được đã, hôm nay cha lại đưa các con đi thêm một lần nữa."
"Muốn đi muốn đi, con muốn đi chơi."
Hai đứa nhỏ đều đang ở độ tuổi thích chơi đùa, nghe nói được đi chơi với cha nương, làm sao có thể không vui vẻ cho được.
Đột nhiên Tô Oanh nhớ ra điều gì đó: "Bây giờ cổng thành đã bị phong tỏa, chúng ta có ra được sao?
"Vẫn có thể ra ngoài bằng cổng thành ở phía Tây thành, huống chi là xe ngựa của phủ Tề Vương, họ sẽ không chặn đâu."
Tiêu Tuyệt và Tiêu Tẫn có tử thù, dù là bất kì người nào khác đi chăng nữa, ít nhất họ cũng sẽ không nghĩ Tiêu Tẫn giúp Tiêu Tuyệt trốn khỏi thành.
Sau khi đã ăn no, cả nhà bốn người lập tức lên xe ngựa.
Khi xe ngựa đi đến cổng thành phía Tây, tốc độ đi cũng chậm lại.
Mặc dù cổng Tây thành vẫn mở, nhưng từng người đi ra đi vào đều bị kiểm tra, đề phòng Tiêu Tuyệt trốn ra khỏi thành.
Đến lượt Tiêu Tẫn bọn họ, quan binh thủ thành thấy là Tiêu Tẫn thì tiến lên hành lễ, giống hệt lời Tiêu Tẫn nói, bọn họ thậm chí còn không nhìn kỹ, đã cho họ đi ra.
Khi xe ngựa dừng lại ở bên sông, Tô Oanh mới biết Tiêu Tẫn định dẫn họ đi du thuyền.
Đợi mọi người đã xuống xe ngựa ổn thoả, Tiêu Tẫn dắt tay hai đứa trẻ đến bên bờ sông.
"Lên đi."
Thuyền hoa không nhỏ, nhưng trên thuyền, ngoại trừ người hầu thì cũng chỉ có một nhà bốn người họ: "Ngươi bao hết cả con thuyền này à?"
"Ban đầu thuyền này là tài sản của phủ Tề Vương." Chỉ là hắn không đăng ký dưới danh nghĩa phủ Tề Vương, mà là dưới tên Vệ Tư Nguyên.
"Biểu tẩu, biểu ca, mọi người tới rồi."
Vệ Tư Nguyên đi ra từ trong khoang thuyền.
Tô Oanh nhớ hôm trước có nói sẽ đến khám lại cho cậu ta, thế mà đến hôm đó lại quên mất, nhưng nhìn cậu ta bây giờ có vẻ phục hồi khá tốt, sức khỏe phục hồi nhanh hơn người bình thường nhiều.
"Đệ không sao rồi?"
Vệ Tư Nguyên cười: "Không sao, sau khi uống thuốc của biểu tẩu, sức khỏe đã phục hồi ngay."
Tô Oanh nghĩ một lúc, vẫn bảo cậu ta đi khoang thuyền, tiến hành một số kiểm tra cơ bản.
"Đúng là đã phục hồi rất tốt."
Tiêu Tẫn nghe nàng nói như vậy mới hoàn toàn yên tâm trở lại: "Không sao thì tốt rồi."
"Chắc là bọn họ sẽ tới sớm thôi."
Tô Oanh nghi hoặc: "Ai thế?"
Tiêu Tẫn nói: "Trước đó từng nói với ngươi, có cơ hội sẽ dẫn ngươi đi gặp một vài người bằng hữu."
Tô Oanh hơi tò mò, không biết Tiêu Tẫn sẽ kết bạn với những người như thế nào.
Chẳng mấy chốc, trên boong thuyền đã có động tĩnh.
Tô Oanh đứng ở boong, trông thấy vài nam nữ đang đi tới chỗ họ.
Mắt Tô Oanh khá tốt, còn thấy được một bóng dáng quen thuộc trong số những người mới tới: "Chu Lâm? Hắn ta cũng cũng là người của ngươi à?"
Tiêu Tẫn nhìn Tô Oanh, gật đầu: "Ừ, trước đây hắn cũng không yên tâm về ngươi lắm."
Mẹ của Chu Lâm là người không thể hiểu nổi, nhưng trên thực tế, mối quan hệ giữa Chu Lâm và Tiêu Tẫn cũng không tồi chút nào.
Tô Oanh cười nhạt, vậy nên Chu Lâm cho rằng nàng sẽ gây hại cho hai đứa trẻ, vì thế lúc ở thành Thiên Khôi mới muốn đưa hai đứa đi?
Mấy người đã lên tàu hết, thấy Tô Oanh thì đều chủ động chào hỏi, chỉ có một cô nương đi bên cạnh họ lại nhìn Tô Oanh với ánh mắt xen lẫn một tia địch ý.
Tô Oanh nhướng mày, sau đó rời mắt đi.
"Đừng đứng ở ngoài nữa, lên trên ngồi đi, điểm tâm và rượu đều đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi." Vệ Tư Nguyên lên tiếng, mọi người cùng đi theo câu ta lên tầng hai.
Tầng hai giống như một căn sương phòng, bên trong đã bày sẵn bàn ghế.
Tiêu Tẫn dẫn Tô Oanh vào trong, ngồi xuống ghế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận