[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 712: Không Biết Xấu Hổ (2)


Chương 712: Không Biết Xấu Hổ (2)
Chương 712: Không Biết Xấu Hổ (2)
Chương 712: Không Biết Xấu Hổ (2)
Một lúc sau, cửa phòng bị người đẩy ra, Tương Lâm đã thay một chiếc váy dài trơn nghẹn ngào bước vào.
Đôi mắt nàng ta đỏ hoe vì khóc đang nhìn Tiêu Tẫn tràn đầy uất ức, chỉ hy vọng có thể nhận được sự thương hại từ hắn.
Chỉ có điều trong một khắc khi đối diện với tầm mắt của Tiêu Tẫn, nàng ta lại cảm nhận được một luồng sát ý nồng đậm.
Trái tim Tương Lâm run lên, sau đó bi thương ngã xuống đất nhưng vẫn không cam lòng mà cắn răng nói: "Xin Vương phi thứ tội, là do bản thân Tương Lâm không cẩn thận rơi xuống nước, tất cả những chuyện này đều không liên quan đến Vương phi, và xin Vương gia không nên trách tội Vương phi."
"Tương Lâm, có phải ngươi cảm thấy bản thân rất lợi hại, có thể đùa giỡn người khác trong tay đúng không?"
Sắc mặt Tương Lâm tái ngắt: "Tương Lâm không có..."
"Ngươi cảm thấy chỗ nào của Vương phi cũng thua kém hơn ngươi?" Tiêu Tẫn lạnh giọng chặn đứng lời biện giải của nàng ta: "Bổn vương nói cho ngươi biết, trên thế gian không có người nào có thể đánh đồng với Vương phi, ngươi, càng không xứng!"
Tương Lâm che ngực, chỉ thở thôi cũng thấy khó khăn.
"Nếu ngươi vẫn không nghe hiểu tiếng người, vậy đừng trách bổn vương không niệm tình cũ, người đâu..."
Tô Oanh đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt phượng sáng rực mang theo tia sáng lạnh lẽo sắc bén, nàng nhìn sắc mặt Tương Lâm đang dần căng chặt, nói: "Đợi đã."
Tô Oanh chầm chậm đứng dậy đi tới trước mặt Tương Lâm, nhìn nàng ta từ trên cao xuống: "Để ta sửa lại cho ngươi, là ta đẩy ngươi xuống nước, vậy thì ngươi có thể làm gì? Lấy cái này làm cái cớ để khoe sự nhu nhược và oan ức của mình trước mặt Tiêu Tẫn ư? Sau đó nhận được sự thương hại tự cho là mình đã giành chiến thắng?"
Tô Oanh cười lạnh: "Và nếu ngay cả Tiêu Tẫn có thương tiếc ngươi thật thì lại thế nào? Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ sao? Thật là buồn cười!"
Sắc mặt Tương Lâm có thể nói là xám xịt vì thất bại để hình dung, khi nàng ta nhìn Tô Oanh, cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi khi bị cái chết quấn lấy lúc ở trong nước lại một lần nữa tràn về!
Nữ nhân này, thật là đáng sợ!
Sắc mặt Vệ Tư Nguyên cũng rất khó coi, cậu ta nháy mắt với thị vệ ngoài cửa đằng trước, ra hiệu cho bọn họ kéo Tương Lâm xuống.
Ánh mắt Tiêu Tẫn lạnh lão quét về phía Vệ Tư Nguyên: "Ta không muốn gặp lại nàng ta."
"Biểu ca yên tâm, sau khi đánh xong ta sẽ phái người đuổi nàng ta đi."
Vệ Tư Nguyên nói xong, đôi chân như bôi dầu cũng nhanh chóng chuồn mất.
Trong phòng chỉ còn lại mỗi hai người Tiêu Tẫn và Tô Oanh.
Yên tĩnh.
Tiêu Tẫn nhìn Tô Oanh đang khẽ cau mày, hắn chỉ cảm thấy đầu nặng như chì.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng động rất khẽ.
Tiêu Tẫn đảo mắt qua, lập tức thấy hai cái đầu nhỏ chui vào từ khe cửa.
Đại bảo và Nhị Bảo chớp mắt nhìn Tiêu Tẫn, ngay lúc Tiêu Tẫn cho rằng con mình muốn vào nói giúp thay mình thì lại thấy bọn nhỏ ném một thứ gì đó vào trong.
Đôi mắt nhỏ tháo vát sáng ngời tựa như muốn nói, cha, bọn con cũng chỉ có thể giúp cha tới đây thôi!
Tiêu Tẫn nhìn tấm ván giặt đồ trên sàn, trong mắt hiện lên một tia rối rắm, nghĩ một hồi cuối cùng vẫn cúi người nhặt tấm ván giặt đồ lên rồi thả trước mặt Tô Oanh.
"Oanh Oanh, ta bảo đảm không có lần sau."
Còn chưa nói hết câu, hắn đã cực kỳ thoăn thoắt quỳ xuống tấm ván giặt đồ, có lẽ vì quỳ hơi mạnh nên đầu gối bị đập đau đến nhíu mày.
Tô Oanh đưa tay chống cằm, như cười như không nhìn hắn: "Nam nhi dưới gối có hoàng kim, chàng cần gì phải?"
Tiêu Tẫn căng chặt mặt, thần sắc đặc biệt trịnh trọng: "Ở trước mặt tức phụ, dù là hoàng kim cũng không đáng giá!"
"Tiêu Tẫn, chàng, cái người này thật không biết xấu hổ."
"Chỉ cần nàng không tức giận." Mặt có hay không đều không quan trọng! Dù sao cũng chẳng ai thấy.
Tô Oanh thật sự cảm thấy Tiêu Tẫn càng lúc càng không biết xấu hổ, thiết lập nhân vật kiêu ngạo lạnh lùng này còn giữ được vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận