[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 713: Đề Phòng Chút (1)


Chương 713: Đề Phòng Chút (1)
Chương 713: Đề Phòng Chút (1)
Chương 713: Đề Phòng Chút (1)
"Nếu cá nướng chàng làm ăn ngon thì ta sẽ suy xét tha thứ cho chàng."
Đôi mắt đen láy của Tiêu Tẫn sáng lên: "Ta dám chắc chắn, nàng sẽ chưa từng được thưởng thức món cá nướng nào ngon đến vậy đâu, nàng chờ đấy."
Hắn nóng lòng vội đứng dậy khỏi ván giặt đồ, vừa mở khoang thuyền ra đã thấy vài bóng dáng vội vã xoay người chạy như vừa nhìn thấy quỷ.
Tiêu Tẫn nhíu mày một cái, túm lấy một đứa rình trộm rồi nhấc bổng lên.
Nhị Bảo ngượng ngùng cười: "Cha..."
"Đi, đi nướng cá với cha nào."
Nhị Bảo tròn mắt mừng rỡ: "Nương muốn ăn cá nướng ạ?"
"Sao không thể là cha muốn ăn?"
"Cha muốn ăn có thể kêu đầu bếp đại thúc làm, đích thân cha thì chắc chắn là nấu cho mẹ ăn rồi he he."
Tiêu Tẫn nheo mắt: "Con đang chê cười cha?"
Cô nàng cười đến nỗi hai mắt nhắm tịt lại thành một đường cong: "Linh Nhi thề, tuyệt đối không có, cha, tấm ván giặt đồ có quỳ được không?"
Tiêu Tẫn nhét Nhị Bảo vào tay Vệ Tư Nguyên đang làm bộ như đi ngang qua, sau cũng không thèm quay đầu lại mà hướng thẳng tới phòng bếp.
Người vừa đi, vài cái đầu lập tức ló ra, không thể không dựng ngón tay to hướng về cửa phòng Tô Oanh.
"Quả nhiên Vương phi không phải người thường!"
Lúc Tô Oanh từ trong khoang thuyền bước ra thì đã thấy Tương Lâm đã ngất đi sau khi kết thúc trận đánh.
Chu Chính vừa nghe thấy có tiếng động thì quay đầu lại, nhìn Tô Oanh bằng một ánh mắt phức tạp, đáy mắt còn kèm theo một tia tức giận, nhưng hắn ta vẫn cố nén bất mãn mà bế Tương Lâm từ trên ghế dài, đưa nàng ta đến thuyền nhỏ rồi rời đi.
Tô Oanh liếc Vệ Tư Nguyên nói: "Vị thư sinh kia thích nàng ta à?"
Bây giờ Vệ Tư Nguyên rất tôn trọng Tô Oanh, nghe nàng hỏi vậy lập tức một năm một mười nói: "Có vẻ là vậy, trước đây Chu Chính còn từng cầu thú Tương Lâm, chẳng qua nàng ta không đồng ý."
"Đề phòng chút." Chuyện hôm nay, rất có thể xé tan lòng trung thành của bọn họ đối với Tiêu Tẫn, ai biết bọn họ có thể sẽ làm ra chuyện phản bội Tiêu Tẫn không.
Tuy Vệ Tư Nguyên không muốn thừa nhận, nhưng cậu ta cũng biết chuyện Tô Oanh lo lắng không phải không có khả năng.
"Biểu tẩu yên tâm, ta biết nên làm thế nào."
May mà việc mà hai người phụ trách trước đây không liên quan đến lợi ích cốt lõi của Tiêu Tấn, nên nếu bị chuyển sang làm việc khác cũng sẽ không dễ khiến người nghi ngờ.
Tô Oanh đứng trong boong tàu, rất nhanh đã ngửi được một mùi thơm nồng đậm của cá nướng.
Nàng không ngờ rằng Tiêu Tẫn vậy mà sẽ đi nướng cá thật.
Mùi thơm trong không khí càng lúc càng nồng, Tô Oanh không kiềm được đi tới đuôi thuyền, Tiêu Tẫn đang nướng cá trên bếp than hồng rực, càng đến gần mùi hương càng đậm.
"Thơm quá đi."
Ánh mắt Tiêu Tẫn nhìn Tô Oanh như sắp tan thành mật tới nơi, thậm chí chính hắn cũng không nhận ra: "Sắp xong rồi."
Tiêu Tẫn cũng không để nàng phải đợi quá lâu, cá đã sẵn sàng.
Sau khi bày món cá nướng ra bàn, hắn cũng không đưa đến tay nàng mà chỉ lặng lẽ gắp hết xương trên cá ra, rồi mới đưa phần thịt cá cho nàng, hắn vẫn luôn nhớ dáng vẻ lần đầu khi nàng ăn cá đã bị hóc xương cá, từ đó về sau, mỗi khi ăn cá, hắn đều sẽ gắp xương cá ra hết rồi mới đưa thịt cá cho nàng.
Hai bảo bảo ngồi bên cạnh nhìn với ánh mắt đầy mong chờ, nhìn Tiêu Tẫn gắp sạch xương cá rồi đưa toàn bộ đến trước mặt Tô Oanh.
Tô Oanh đã sớm không đợi được nữa mà tức khắc cầm đũa lên gấp ăn, không hề chú ý tới hai ánh mắt đang trông mong của hai đứa nhỏ, chỉ trách món cá nướng ngon quá.
Hai bảo bảo nhìn thèm đến nỗi chảy nước mắt từ khóe miệng.
Tiêu Tẫn tiếp tục nướng cá.
Tô Oanh ăn xong, còn chưa đã thèm ngẩng đầu lên thì mới thấy hai ánh mắt đang trông mong của bảo bảo.
Tô Oanh nâng mi, sờ cái mũi nói: "Mùi vị không tồi."
Hai bé yêu tức khắc òa lên khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận