[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 714: Đề Phòng Chút (2)


Chương 714: Đề Phòng Chút (2)
Chương 714: Đề Phòng Chút (2)
Chương 714: Đề Phòng Chút (2)
Sau khi ăn uống no nê, Vệ Tư Nguyên đi đến bên cạnh Tiêu Tẫn nói: "Phủ Thái phó bên kia vẫn chưa có động tĩnh bất thường gì, chẳng lẽ bọn họ thật sự chỉ định giữ lại một cái mạng cho Tiêu Tuyệt thôi ư?"
Đôi mắt đen láy của Tiêu Tẫn híp lại: "Bọn họ chỉ đang chờ một cơ hội."
Vệ Tư Nguyên không hiểu: "Bọn họ không phải muốn tạo phản thật đấy chứ?"
Tiêu Tẫn cười lạnh: "Có gì không thể? Tìm người để mắt sít sao đến bọn chúng, lúc cần thì giúp bọn họ một tay."
"Vâng."
Lúc mặt trời sắp lặn xuống núi, một nhà bốn người mới dọn đường về phủ.
Vừa quay về thành, Tô Oanh cảm nhận được rất rõ bầu không khí căng thẳng trong thành, ngay cả người đi đi lại lại trên đường cũng ít hơn so với bình thường.
Lúc nhóm Tô Oanh vừa chân trước bước vào thành, một đội cưỡi ngựa đã tiến đến đằng sau lưng.
Hai cỗ xe ngựa giữa đội hình có dựng kỳ huy của Mã Vương, mỗi một kẻ trong đám hộ vệ canh giữ đều cao to cường tráng, vẻ mặt nghiêm nghị vừa nhìn là biết không dễ chọc.
Quân binh thủ thành sau khi thấy rõ kỳ huy của Mã Vương lập tức phái người vào cung báo cáo lên Hoàng Thượng.
Sau nửa canh giờ, nội thị mới tới báo, Mã Vương và Thế tử Mã Vương đang ở ngoài cung cầu kiến.
Khi quân đội của Mã Vương rời khỏi thành Mã Vương, Khang Trạch Đế đã biết, chỉ có điều bọn họ đến kinh thành nhanh hơn so với tưởng tượng của ông ta.
"Để bọn họ tiến vào."
"Tuyên, Mã Vương, Thế tử Mã Vương yết kiến." Thông dẫn âm vang lên hết đợt này đến đợt khác, một lát sau, Khang Trạch Đế đã thấy bóng dáng Mã Vương bọn họ đi đến.
Mã Vương và Tư Mã Thuần bước vào đại điện hành lễ: "Vi thần khấu kiến Hoàng Thượng."
Trên mặt Khang Trạch Đế treo một nụ cười nhẹ, tự mình bước lên trước nâng người Mã Vương đứng không vững dậy.
"Đứng lên đi, quả thật cũng đã lâu trẫm chưa nhìn thấy ngươi."
Mã Vương đứng dậy, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Lúc trước Hoàng Thượng có hạ chiếu, không phải vi thần không muốn hồi kinh, thật sự là vì thân thể nội tử suy nhược, không thể lao lực bôn ba, lần này là sinh thần của Thái Hậu, nếu vi thần vẫn không về sẽ khiến Hoàng Thượng và Thái Hậu đau lòng mất, cho nên chỉ có thể để Vương phi ở lại thành dưỡng bệnh, chỉ dẫn theo con trai đến yết kiến."
Khang Trạch Đế đảo mắt nhìn Tư Mã Thuần: "Trẫm còn nhớ trước đây khi nhìn thấy đứa nhỏ này, nó chỉ mới cao chừng này, bây giờ đã muốn cao hơn cả trẫm rồi."
Mã Vương thở dài: "Nhưng lại là một đứa vô dụng, suốt ngày chỉ biết ngâm thơ, vẽ tranh, chẳng làm được gì ra trò, ai."
"Này, ngâm thơ vẽ tranh nung đúc tình cảm, có gì không thể, mấy ngày gần đây các ngươi đã phải bôn ba đến kinh, hãy về nghỉ ngơi thật tốt trước đã, đợi đến ngày sinh thần của Thái Hậu, trẫm sẽ cùng ngươi so tửu lượng."
"Vâng, vậy vi thần xin cáo lui."
Bóng dáng hai người dần biến mất khỏi đại điện, nụ cười trên khóe môi Khang Trạch Đế cũng dần đè thẳng lại.
"Bãi giá đến Phượng Loan cung."
Kể từ khi Khang Trạch Đế đăng quang, Thái Hậu lập tức đem quyền hành trong hậu cung giao cho Hoàng Hậu, chính mình thì hiếm khi can thiệp vào việc trong cung, mỗi năm trừ Trung thu, tân niên, hay sinh thần mới lộ mặt ra ngoài, ngày thường cơ bản sẽ không ai có thể thấy bà.
Người trong cung đều nói, Thái Hậu tin phật, vì thế Khang Trạch Đế còn xây một chánh điện nhỏ trong Phượng Loan cung, còn hạ lệnh người khác không được đến làm phiền Thái Hậu, trách cho ảnh hưởng đến việc tu thiền của bà.
Khi Khang Trạch Đế đến Phượng Loan cung, cửa lớn Phượng Loan cung đều đã bị khóa lại, nội thị tiến lên gõ cửa một lúc lâu mới thấy cửa điện chầm chậm mở ra.
Cung nữ vừa thấy người tới là Khang Trạch Đế, nàng ta sợ tới mức lập tức quỳ xuống hành lễ: "Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng."
Khang Trạch Đế đi thẳng vào, nhìn đâu cũng cảm nhận được bầu không khí mát mẻ trong lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận