[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 717: Tại Sao Lại Là Nàng (1)


Chương 717: Tại Sao Lại Là Nàng (1)
Chương 717: Tại Sao Lại Là Nàng (1)
Chương 717: Tại Sao Lại Là Nàng (1)
"Cá cay? Là món gì?" Tô Oanh cắn một miếng bánh bao thịt, có phần hứng thú với món ăn tươi ngon này.
Bạch Sương nói: "Vương phi, cá cay là đặc sản phía bên kia thành của Mã Vương, thành Mã Vương có rất nhiều ớt, mỗi năm bọn họ đều sẽ tổ chức một lễ hội câu cá, những con cá đánh bắt được trong lễ hội câu cá sau khi mổ bụng xong sẽ được ngâm trong muối và ớt, tiếp đó sau khi phơi khô sẽ bỏ vào bình, chờ đến Tết rồi lấy ra ăn, nghe nói vào đông tuyết rơi khi ăn vào có thể sẽ ra một thân mồ hôi, một cách chống rét tốt nhất."
Tô Oanh nghe vậy hứng thú vô cùng: "Nghe có vẻ hương vị rất ngon nhỉ."
"Nô tỳ chưa từng ăn qua, nhưng cũng nghe nói là ăn ngon."
Tô Oanh đảo mắt nhìn về phía Tiêu Tẫn: "Dù sao cha chàng cũng không muốn gặp chàng, nhìn Mã Vương cứ hết năm lần bảy lượt muốn sấn tới trước mặt chàng đi, nếu không thì thành toàn cho ông ta vậy?"
Tiêu Tẫn nhướng mày: "Chỉ vì ăn miếng cá cay?"
Tô Oanh liếm môi: "Ông ta mang đến, có lẽ sẽ chính cống hơn, mùi vị cũng sẽ ngon hơn."
Đáy mắt Tiêu Tẫn hiện lên vẻ bất đắc dĩ, sự sủng nịch thấy rõ nói: "Thôi được, nếu nàng muốn ăn thì để ông ta vào."
Tô Oanh vừa lòng: "Nếu ăn không ngon, vậy chàng cứ đuổi ông ta đi."
Tiêu Tẫn cười khẽ một tiếng: "Vậy để những thứ khác của ông ta tới đây bồi thường vậy."
Tô Oanh chậc một tiếng: "Tiêu Tẫn, chàng quá đáng quá rồi."
Nhưng nàng thích.
Vốn dĩ Mã Vương đã chuẩn bị tinh thần Tiêu Tẫn sẽ lại từ chối ông ấy nữa.
Nhưng mà không ngờ, Tiêu Tẫn lại mời ông ấy vào phủ.
Mã Vương và Tư Mã Thuần được mời vào trong chính đường của vương phủ, nhưng Mã Vương lại không nhìn thấy Tô Oanh, chỉ có một mình Tiêu Tẫn đang chờ ở trong chính đường.
Nét mặt của Mã Vương không đổi bước lên trò chuyện.
Tiêu Tẫn cũng có lời hứa hẹn chính thức.
"Từ lâu bổn vương đã nghe nói Tề Vương phủ khác với những phủ đệ khác, không biết là Tề Vương có thể dẫn bổn vương đến thăm quan phủ của ngươi được không?"
Tiêu Tẫn không từ chối, dẫn hai người ra khỏi đường nội.
Sau khi Mã Vương đi vào trong phủ, đồ vật mà ông ấy đã mang đến ngay lập tức được giao cho Tô Oanh.
Cái nàng chú ý nhất chính là cái chum cao bằng một nửa người đang ở trước mặt của nàng.
Cái chum được bịt kín bằng đất sét vàng: "Đây là cá cay sao?"
"Người của Mã Vương phủ nói chính là nó."
Tô Oanh đưa tay cẩn nhận vỗ nhẹ lên mép chum, lớp đất sét vàng ở bên trên nhanh chóng bị rớt xuống.
Sau khi lớp đất sét vàng bong ra, còn có một cái nắp được buộc bằng một miếng vải khô ở bên trong, khi mở cái nắp ấy ra, có thể ngửi thấy được một mùi cay nồng đến nhức mắt.
"Khụ khụ khụ ... Cái quỷ gì vậy khụ khụ khụ ..." Tô Oanh bị sặc đến mức rơi cả nước mắt.
Sau khi Hạ Thủ Nghĩa chạy đến, ông ấy nhanh chóng nhìn thử, rồi gắp một con cá lên bằng đũa.
Tô Oanh ngửi thấy được mùi cay sặc xen lẫn mùi tanh hôi, nàng không có cách nào có thể tin món này là một món ngon được.
"Hạ đại thúc, món này có thể ăn không?"
Hạ Thủ Nghĩa đánh giá chi tiết con cá ở trên tay mình, cười nói: "Có thể, Vương phi, đây là thứ tốt, đã rất lâu rồi ta mới nhìn thấy con cá cay tẩm gia vị thơm ngon đến vậy, nhất là con cá này được làm từ cá chép xanh, thịt cực kỳ ngon, buổi trưa ta sẽ làm cho Vương phi nếm thử, chắc chắn Vương phi sẽ muốn ăn."
Nói thật, Tô Oanh đối với con cá này, thật sự không có chút mong đợi nào.
Nhưng có lẽ nàng vẫn hy vọng Hạ Thủ Nghĩa có thể biến cái mục nát thành cái thần kỳ: "Được."
Trong khi chờ đợi, Tô Oanh mang theo hai đứa nhỏ đến sân luyện võ.
"Ngày hôm nay, chúng ta sẽ đặc biệt luyện tập năng lực phản xạ." Tô Oanh phái mấy người thị vệ mang nhiều quả bóng làm bằng rơm đến: "Một chút nữa các con sẽ đứng trong vòng tròn đó, còn mẫu thân sẽ ném bóng, coi thử các con có thể né tránh được không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận