[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 719: Tại Sao Lại Là Nàng (3)


Chương 719: Tại Sao Lại Là Nàng (3)
Chương 719: Tại Sao Lại Là Nàng (3)
Chương 719: Tại Sao Lại Là Nàng (3)
Nhận thức được điều này khiến cho Tư Mã Thuần có cảm giác như đang rơi vào trong hầm băng.
"Ta vừa ra khỏi nhà xí." Tô Oanh nói ngắn gọn.
Tiêu Tẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tô Oanh, giọng nói tràn đầy sự cưng chiều: "Còn mấy đứa nhỏ ở đâu rồi?"
"Bọn chúng vẫn đang ở sân luyện võ, ta đi trước đây."
Tô Oanh đẩy tay hắn ra đang định rời đi, thì Tiêu Tẫn lại nắm tay nàng lại: "Vừa rồi Mã Vương với Thế tử nói muốn đến xem sân luyện võ, ta cùng nàng dẫn bọn họ đi nhé."
Tô Oanh liếc nhìn Tiêu Tẫn, cảm thấy lời nói của hắn có chút kỳ lạ: "Tùy chàng."
Ánh mắt Mã Vương sáng ngời khi nhìn thấy Tô Oanh, nheo mắt lại: "Tề Vương, vị này là ..."
Tay của Tiêu Tẫn vòng qua eo của Tô Oanh và nói: "Là Vương phi của bổn vương."
Trong mắt của Mã Vương hiện lên một tia ảm đạm, còn Tư Mã Thần thì sửng sốt ngay tại chỗ.
Tề Vương phi nổi tiếng là người bị coi thường ở trong miệng của người đời lại là người nữ tử đã chữa bệnh cho Mã Vương phi sao.
Mã Vương vừa nhìn đã nhận ra Tô Oanh, nhưng ông ấy cũng không hỏi gì.
Tiêu Tẫn dẫn Tô Oanh đến sân luyện võ, Mã Vương đang định đi theo, thì nhìn thấy Tư Mã Thuần đang đứng ở đó với vẻ mặt thất thần.
Mã Vương nhíu mày: "Thần nhi, con đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Tư Mã Thần lấy lại tinh thần, còn chưa kịp che giấu sự kinh ngạc và cô đơn trong đáy mắt mình: "Phụ vương, Tề Vương phi nàng ... không phải nàng ấy đâu đúng không?"
Mã Vương hiểu rõ hắn đang hỏi điều gì: "Là nàng, đi, đi xem thử Tiêu Tẫn đang giở trò gì."
Tô Oanh là Tề Vương phi, vậy thì ông ấy không thể không suy nghĩ nhiều hơn, ý định ban đầu của Tô Oanh là đi đến thành Mã Vương để chữa bệnh, không thể vì chuyện đơn giản như kiếm tiền được?
Tư Mã Thuần mất hồn đi theo, nhìn thấy Tiêu Tẫn như đang ôm Tô Oanh vào trong lòng của mình, trong lòng hắn thật khó để thể bình tĩnh trở lại.
Tại sao nàng lại là Tề Vương phi? Tại sao có thể như vậy được!
Tô Oanh cảm thấy Tiêu Tẫn đang muốn bẻ gãy eo của nàng, cũng chẳng biết là hắn đang xúc động chuyện gì.
Nàng vặn người một cái, hất tay hắn ra: "Chàng ôm chặt như vậy làm gì?"
"Sợ nàng lạnh."
Tô Oanh nhìn mặt trời ở trên đầu mình, nàng cảm thấy Tiêu Tẫn lại phát bệnh nữa rồi: "Ta không muốn, chàng buông ra đi."
"Không."
Lúc Tô Oanh chuẩn bị vặn mình, thì nhìn thấy hai đứa nhỏ đang chạy đến.
"Phụ thân, mẫu thân."
Hai đứa nhỏ đã thay quần áo xong rồi, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, giống như những chú chim nhỏ đang nhào về tổ của bọn chúng vậy.
"Lúc nãy con tập luyện với mẫu thân con cái gì vậy?"
"Tập luyện né tránh, phụ thân cũng muốn chơi đùa cùng với bọn con sao?"
"Được, lát nữa phụ thân sẽ chơi cùng với các con."
Mã Vương bước đến, một nụ cười rạng rỡ ở trên mặt: "Mọi người đều nói tình cảm của Tề Vương và Tề Vương phi rất sâu đậm, thật làm cho người ta hâm mộ mà."
Tư Mã Thuần nhìn hai đứa nhỏ, rồi lại nhìn về Tô Oanh, trong lòng càng cảm thấy khó chịu hơn: "Tề Vương phi đã từng đến thành Mã Vương chưa?"
Thậm chí Tô Oanh còn không thèm nâng mí mắt lên nữa: "Đi ngang qua."
Đó chính là lời phủ nhận.
"Vào năm ngoái, ở thành Mã Vương, có một người nữ tử có thân hình gần giống như đúc với Tề Vương phi đã chữa khỏi bệnh cho mẫu phi của ta, khi ta nhìn thấy Tề Vương phi, tại hạ còn cho rằng Tề Vương phi là người nữ tử kia nữa đó."
Tô Oanh ngẩng đầu lên nhìn hắn, nể tình trước đó Mã Vương phủ cũng coi như là hào phóng khi đưa tiền nói: "Thật là sự trùng hợp, nhưng cũng chẳng có gì lạ, có rất nhiều người giống nhau ở trên đời này mà."
Những đợt phủ nhận liên tục, làm cho trái tim của Tư Mã Thuần chìm xuống nơi sâu nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận