[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 721: Tú Sắc Khả San (2)


Chương 721: Tú Sắc Khả San (2)
Chương 721: Tú Sắc Khả San (2)
Chương 721: Tú Sắc Khả San (2)
Tiêu Tẫn đi vào phòng mình sau khi tắm rửa xong.
Tô Oanh đang xem tin tức của thành Thiên Khôi gửi đến đây, vừa nghe thấy tiếng động thì nàng ngẩng đầu lên và giật mình.
Hắn đang mặc một bộ trường bào màu tím, vạt áo của hắn được buộc lỏng lẻo ở bên trái, mái tóc đang buông xõa ở trên vai, còn mang theo một hơi nước mịt mờ.
Khi hắn vừa bước vào, thì Tô Oanh đã ngửi thấy một mùi nhẹ nhàng của tùng hương, đặc biệt dễ chịu.
Tô Oanh cảm thấy, hình ảnh mỹ nam đi tắm ở trước mặt mình, thật là chính xác khi dùng tú sắc khả xan để miêu tả nó.
Sau khi Tiêu Tẫn ngồi xuống ở bên cạnh nàng, Tô Oanh nói với hắn: "Vết thương trên người chàng đã khỏi hẳn chưa? Đừng để nó tiếp xúc với nước."
"Không có tiếp xúc."
Tiêu Tẫn cởi trường bào ở trên người mình ra, chiếc trường bào bằng lụa trượt xuống, để lộ ra thân thể cường tráng của hắn, bờ vai rộng vòng eo nhỏ, cơ bắp săn chắc, không có một chút mỡ thừa nào.
Tô Oanh nheo mắt lại, ngửi mùi tùng hương ở trên người hắn, ánh mắt nàng cũng nóng lên.
"Nàng xem vết thương giúp ta nhé, ta cảm thấy có chút đau nhức khi ta đi tắm."
Tô Oanh nhíu mày lấy lại sự bình tĩnh, tập trung tinh thần tháo băng giúp hắn, hai vết thương ở trước sau đều đã bình phục rất tốt, bắt đầu kết vảy rồi, nhưng băng đã bị thấm hơi nước, nên nàng đi tìm hòm thuốc bắt đầu băng bó lại cho hắn.
"Trước khi vết thương mà bong vảy, thì tốt hết là chàng đừng làm nó chạm vào nước."
Tiêu Tẫn trầm giọng trả lời, vẻ mặt ngoan ngoãn này khiến Tô Oanh nghĩ đến chú chó con.
"Đúng rồi, chiếc vòng tay mà trước đây chàng đã lấy của ta ở đâu? Nó đã đi đâu rồi?" Nàng lại nhớ ra điều này khi nàng nhìn thấy Tư Mã Thuần ở hôm nay.
Đôi mắt của Tiêu tẫn tối sầm lại: "Ta đã đổi nó lấy bạc sau khi ta trở về kinh."
Tô Oanh cau mày: "Tại sao chàng không nói cho ta một tiếng?"
Đôi mắt của Tiêu Tẫn còn tối hơn: "Nàng không vui sao?"
"Đổi được bao nhiêu bạc?"
"Không nhiều."
"Không nhiều? Chàng bị lừa rồi đó, vừa nhìn chiếc vòng tay đó là biết đồ đắt tiền rồi!"
Tiêu Tẫn hơi khựng lại: "Nếu nàng đi cầm đi bán, thì chưa chắc có thể được nhiều bạc hơn ta đâu."
"Không thể nào, chắc chắn ta sẽ nhiều hơn chàng."
Đột nhiên Tiêu Tẫn cười lớn, thì ra nàng không có đau lòng vì chiếc vòng tay đó đã bị bán đi: "Ừ, dù sao cũng đã bán rồi."
Tô Oanh vươn tay ra: "Bạc ở đâu?"
Hinh như Tiêu Tẫn đang làm ảo thuật sao cho trên tay mình xuất hiện một chiếc vòng ngọc, Tô Oanh còn chưa kịp phản ứng lại, thì chiếc vòng ngọc đó đã đeo vào trên tay của nàng: "Ta dùng cái này để đền bù cho nàng, có được không?"
Tô Oanh nhìn chiếc vòng ngọc ở trên tay mình, chắc là dương chi ngọc, ở trên còn khắc hình cách sen, nhìn rất thiêng liêng, nhưng nhìn chiếc vòng ngọc này đã có tuổi rồi.
"Cái này đáng giá hơn sao?"
Tiêu Tẫn nắm tay của nàng, vẻ mặt nghiêm túc: "Nếu không có chuyện gì thì đừng bán nó, đây là vật mà mẫu phi ta để lại cho con dâu của bà ấy đó."
Tô Oanh nhìn chiếc vòng ngọc ở trên tay mình, trái tim nàng như bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, nàng mỉm cười nói: "Được."
Lòng bàn tay ấm áp mở lòng bàn tay của nàng ra, các ngón tay đan xen vào nhau.
Khi Tô Oanh định xoay người lại thì bị hắn hôn lên môi, lúc nàng đang say sưa, thì Tô Oanh lại nghe thấy, hắn đang nỉ non tên của nàng.
"Oanh Oanh, Oanh Oanh, nàng là của ta ..." Từng âm thành như muốn khắc nàng vào trong máu của hắn.
Mặt trời đã lên cao, Tô Oanh vẫn đang nằm ở trong chăn.
Nàng lười biếng mở đôi mắt ra thì nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Tiêu Tẫn.
Nàng lại nhắm mắt lại quay mặt sang hướng khác: "Sáng sớm rồi, chàng đừng nghĩ đến việc chạm vào ta."
Vừa mở miệng, nàng phát hiện giọng nói của mình có chút khàn khàn, chẳng biết tối hôm qua Tiêu Tẫn có bị điên hay không, cứ làm tới làm lui mà vẫn chưa xong, cũng chẳng sợ bị kiệt sức trong một đêm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận