[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 725: Cung Biến (2)


Chương 725: Cung Biến (2)
Chương 725: Cung Biến (2)
Chương 725: Cung Biến (2)
Ngoài cửa, thích khách cùng cấm quân đối chiến, thấy cửa điện bị người đập mở, nhanh chóng vọt về phía trước muốn đánh chết người chạy ra.
Đáy mắt Tô Oanh hiện lên một tia lệ khí, tự tay đâm phản quân.
"Bé ngoan, trước nhắm mắt lại, tựa vào trên người A nương."
Đại Bảo nghe lời nhắm mắt lại, tựa vào trên vai Tô Oanh.
Tô Oanh cũng không định dọn sạch phản quân giúp Khang Trạch Đế, cho nên sau khi dọn ra một con đường, nàng liền cùng Tiêu Tẫn leo lên mái hiên của hoàng cung xem cuộc chiến.
Thế lửa trong đại điện càng lúc càng lớn, tình hình chiến đấu ngày càng kịch liệt.
Mã Vương đứng ở bên người Khang Trạch Đế, thừa dịp không người chú ý, Mã Vương đột nhiên ra tay với Khang Trạch Đế.
"A!"
Khang Trạch Đế đột nhiên hô lên một tiếng đau đớn, phẫn nộ trừng Mã Vương.
Mã Vương nhanh chóng rút kiếm về tay, đang định đâm một nhát nữa, cấm quân đã phản ứng lại tiến lên ngăn trở.
Vốn dĩ bọn họ chỉ cần đối kháng một mình thích khách, bây giờ Mã Vương lại chen vào, bọn họ còn phải phân tâm đối phó với Mã Vương!
"Ra đại điện trước, hộ tống Hoàng Thượng ra đại điện trước!"
Mã Vương không muốn trơ mắt bỏ qua cơ hội này, gần như dùng hết toàn lực vọt lên, muốn đâm chết Khang Trạch Đế.
Mắt thấy ông ấy sắp thực hiện được, đột nhiên có một thân ảnh cắt ngang, dùng thân thể của mình ngăn cản kiếm của Mã Vương.
Mã Vương khiếp sợ nhìn người nằm dưới kiếm của mình, tức giận rống giận: "Người phát điên cái gì!"
Thái hậu ngã vào trong vũng máu, vẻ mặt kiên quyết: "Mau, đi mau, đi nhanh đi. . . . . ."
"Không có khả năng! Ta đã không còn đường rút lui!" Mã Vương rút kiếm ra lại đâm về phía Khang Trạch Đế.
Tình hình chiến đấu trong hoàng cung càng ngày càng ác liệt, tình huống ngoài cung cũng không thể xem là lạc quan.
Phản quân nhảy vào cửa thành, đánh nhau với quan binh thủ thành.
Bọn họ nhân số đông đảo võ công cao cường, trong lúc nhất thời quan binh lại có chút không địch lại.
"Mau, mau đến ngoài thành đi triệu tập binh mã lại đây tiếp viện, nhanh lên!"
Trên mái hiên của hoàng cung, Tô Oanh cùng Tiêu Tẫn ngồi xếp bằng ở trên nhìn trận hỗn chiến phía dưới.
Tô Oanh nhẹ nhàng vuốt ve lưng Đại Bảo: "Chàng không cần đi làm chút gì đó sao?"
Trên mặt Tiêu Tẫn không có biểu tình: "Làm cái gì? Ta chỉ là một người vô tội mà thôi."
Tô Oanh nhướng lông mày, đúng là rất vô tội, bọn họ chỉ định đến ăn một bữa cơm mà thôi, còn chưa ăn được hai miếng thì đồ ăn đã bị đập.
Bóng đêm dần dần buông xuống, phản quân cũng dần xuất hiện thế bại.
Tiêu Tẫn nhìn thấy tình huống phía dưới mới đứng lên đưa Nhị Bảo đã sắp ngủ cho Tô Oanh.
"Sắp kết thúc rồi, ta đi thu dọn một chút."
Tô Oanh ôm đứa nhỏ vào trong ngực: "Ừ."
Tiêu Tẫn phi thân xuống phía dưới, thân ảnh nhanh chóng hoà vào đám người hỗn loạn.
Trong tay Tiêu Tuyệt cầm kiếm, hai mắt đỏ bừng đã giết muốn điên rồi.
Hắn ta nhìn thi thể ngã đầy đất, đêm nay chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Tiêu Tuyệt mang theo phản quân giết vào tẩm điện của Khang Trạch Đế, chém giết cùng cấm quân canh giữ ở ngoài tẩm điện.
Mắt thấy bọn họ sắp phá vây thành công, một thân ảnh từ trên trời giáng xuống chém đứt lợi kiếm trong tay hắn ta.
Tiêu Tuyệt bị nội lực mạnh mẽ chấn lui về phía sau vài bước mới đứng vững thân mình.
Hắn ta hung hăng ngẩng đầu, liền đối mặt với con ngươi sâu và đen của Tiêu Tẫn.
"Tiêu Tẫn, ta còn nghĩ là ngươi sợ chết ngay cả mặt cũng không dám lộ ra, nếu ngươi đã đi tìm chết, ta đây sẽ đưa ngươi một đoạn đường!" Tiêu Tuyệt rống lên một tiếng, giơ tay chém xuống muốn chém chết Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn quơ trường kiếm trong tay phản kích.
Chỉ mới mấy chục hiệp, Tiêu Tuyệt đã bị đánh bại ngã trên mặt đất!
Tiêu Tuyệt nhìn mũi kiếm chỉ thẳng mi tâm sắc mặt nháy mắt trở nên xám xịt.
"Tiêu, Tiêu Tẫn, ta, ta chính là huynh đệ của ngươi, ngươi dám giết ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận