[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 726: Thái Tử (1)


Chương 726: Thái Tử (1)
Chương 726: Thái Tử (1)
Chương 726: Thái Tử (1)
Trên mặt Tiêu Tẫn lộ ra sát ý thị huyết: "Ta giết một tên nghịch tặc tạo phản bức vua thoái vị, sẽ chỉ được người trong thiên hạ ca ngợi, mà ngươi, sẽ vĩnh viễn bị đóng đinh ở trên cột trụ sỉ nhục của Sở quốc, ngươi nói, ta có dám không!"
Trường kiếm trong tay Tiêu Tẫn tung bay trực tiếp đánh gãy gân tay gân chân hắn ta.
"A!" Tiêu Tuyệt đau đến đầy đất lăn lộn.
Ai cũng không ngờ tới kinh thành sẽ gió nổi mây phun trong một đêm, xém chút nữa là đã trở trời!
Phản quân bị binh mã từ ngoài thành đến chế phục, Tiêu Tẫn mang theo binh mã canh giữ ở ngoài hoàng cung.
Mã Vương thấy sự tình khó thành, liền thừa dịp loạn chạy trốn.
Trong tẩm cung của Khang Trạch Đế, một nhóm thái y gần như nhồi đầy tẩm cung, người trong điện nhíu chặt mày, không dám hít thở mạnh.
Hoàng Thượng và Thái hậu bị trọng thương, hoàng hậu bị cấm túc, hiện giờ người duy nhất có thể quyết định cũng chỉ có Tiêu Tẫn.
Trên người Khang Trạch Đế chỉ có hai vết thương, nhưng hai nơi đều là nơi trí mạng, tuy rằng thái y đã xử lý miệng vết thương, nhưng muốn cứu sống người cũng không dễ dàng như vậy.
Tiêu Tẫn đứng trước giường của Khang Trạch Đế, nhìn Khang Trạch Đế mặt không còn chút máu, đáy mắt càng đen sâu.
"Đi mời Vương phi vào cung."
"Vâng"
Sau khi Tiêu Tuyệt bị bắt, Tô Oanh liền mang theo hai đứa con ra cung, chuyện còn lại Tiêu Tẫn sẽ tự xử lý tốt.
Chờ Tô Oanh ngủ một giấc dậy với bọn nhỏ, mới biết nghịch tặc trong cung đều bị bắt.
"Vương phi, vừa rồi Vương gia phái người hồi phủ truyền lời, hy vọng Vương phi vào cung một chuyến."
Tô Oanh cũng không ngoài ý muốn, ngày hôm qua nàng đã thấy Khang Trạch Đế bị thương, nếu không xử lý tốt vết thương, thái y trong cung không nhất định có thể xử lý được.
"Ta đã biết."
Sau khi Tô Oanh dặn dò đơn giản với Bạch Sương, liền cầm theo hòm thuốc vào cung.
Xe ngựa đi tới ngoài cửa cung, vẫn còn có thể mơ hồ nhìn thấy vết máu loang lổ tối hôm qua lưu lại.
Đảo mắt, cấm quân đã dẫn Tô Oanh vào trong tẩm cung.
Tiêu Tẫn biết Tô Oanh đã tới, đi ra từ trong điện.
"Tình huống sao rồi?" Tô Oanh tiến lên hỏi.
"Thái y không có cách nào, xem ra là không kéo dài được bao lâu, nàng vào xem, nếu ông ta phải chết, vậy thì dặn dò mọi chuyện xong xuôi rồi chết cũng không muộn."
Tô Oanh biết ý của Tiêu Tẫn, hiện tại Sở quốc còn chưa lập thái tử, nếu lúc này Khang Trạch Đế đi đời nhà ma, nội đường của Sở quốc sẽ đại loạn, đây cũng không phải chuyện gì tốt.
Tô Oanh theo Tiêu Tẫn vào điện, thái y vẫn còn ở một bên thương lượng đối sách, nhưng nhìn hàng lông mày nhíu chặt của bọn họ, có vẻ cũng không có biện pháp tốt.
Tô Oanh ý bảo mọi người trong điện lui ra ngoài, Tiêu Tẫn đứng ở một bên không hề động.
Tô Oanh giương mắt nhìn về phía hắn: "Đừng để người khác vào."
Tiêu Tẫn thấy vậy cũng không nói gì nữa, xoay người ra đại điện.
Thương tích trên người Khang Trạch Đế đã được xử lý ngoại khoa, nhưng vì quan sát tình hình vết thương tốt hơn, Tô Oanh vẫn gỡ vải băng bó miệng vết thương ra.
Khang Trạch Đế bị thương ở hai chỗ, một chỗ ở ngực, nàng nhớ rõ tình huống trên yến hội lúc ấy, vết thương này hẳn là bị ám khí trong tay vũ cơ gây nên.
Còn một chỗ bụng phải, là kiếm thương, cả miệng vết thương từ trước bụng trực tiếp đâm xuyên qua sau thắt lưng, có thể thấy được lực mạnh thế nào, nhưng mà người không có mất mạng ngay tại chỗ, hai vết thương này hẳn là không có đâm trúng chỗ yếu hại, bằng không không có khả năng còn thở đến bây giờ.
Sau khi Tô Oanh hiểu biết tình huống cơ bản đã mang người vào không gian làm kiểm tra thêm một bước.
Khi chụp X quang phần ngực, nàng mới phát hiện ám khí trong ngực Khang Trạch Đế còn chưa lấy ra, bên trong còn có một cái móc, may mắn là, cái móc này chỉ cách trái tim một khoảng bằng móng tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận