[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 730: Các Ngươi Vội Cái Gì (1)


Chương 730: Các Ngươi Vội Cái Gì (1)
Chương 730: Các Ngươi Vội Cái Gì (1)
Chương 730: Các Ngươi Vội Cái Gì (1)
Qua kiểm tra, nàng phát hiện lá lách của Tĩnh Quốc Công thật sự bị thương, nhưng vết thương cũng không nghiêm trọng, một vết cắt nhỏ, chỉ cần khâu lại và đợi nó lành là xong.
Thận trái thì lại bị thương khá nặng, toàn bộ quả thận trái đã bị đâm thủng, có thể đối thủ sợ Tĩnh Quốc Công không chết nên đã đâm nhiều nhát vào bụng, khiến toàn bộ quả thận trái bị tổn thương. Nàng cũng không có cách nào để cứu quả thận này nữa, chỉ có thể cắt bỏ.
Thật ra trong không gian của Tô Oanh có một quả thận nhân tạo, nhưng sau khi lắp đặt thứ này, giai đoạn sau còn phải làm vài bước bảo vệ phức tạp, nếu một ngày nào đó nàng không ở kinh thành thì không ai có thể thực hiện những việc này, rất dễ xảy ra vấn đề.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tô Oanh quyết định trực tiếp cắt bỏ quả thận trái bị hoại tử.
Tuy rằng chỉ có một quả thận thì có chút ảnh hưởng tới cơ thể, nhưng dựa theo tình trạng của Tĩnh Quốc Công hiện giờ, nếu sau này ông ta bồi bổ cơ thể thật tốt thì sống thêm mười tám năm nữa cũng không phải vấn đề gì lớn.
Phẫu thuật cắt bỏ thận không khó thực hiện, trước khi phẫu thuật, nàng đã kiểm tra tỉ mỉ và chỉ bắt đầu phẫu thuật sau khi xác nhận hoàn toàn không có vấn đề gì.
Một vấn đề lớn khác đối với Tĩnh Quốc Công là mất máu quá nhiều, trong quá trình phẫu thuật, Tô Oanh liên tục truyền máu cho ông ta, khi ca phẫu thuật kết thúc, túi máu gần như trống rỗng.
Làm xong, nàng không vội ra ngoài, mà là ngừng thuốc gây mê, một lúc sau mới vỗ nhẹ lên mặt Tĩnh Quốc Công.
"Tĩnh Quốc Công, Tĩnh Quốc Công?"
Tĩnh Quốc Công chỉ cảm thấy toàn thân mình lạnh buốt, mở mắt ra, mí mắt run rẩy, đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Tô Oanh.
Lúc này ông ta đã bị nàng mang ra khỏi không gian.
"Tĩnh Quốc Công tỉnh rồi."
Tĩnh Quốc Công muốn nói chuyện, lại cảm thấy cổ họng khô khốc không chịu nổi, Tô Oanh dùng bông ướt thấm một ít nước đường, lau lên môi để làm ẩm cho môi và cổ họng.
"Vương phi..." Tĩnh Quốc Công đã hôn mê từ đêm đó, không biết chuyện Tiêu Tẫn đã được phong làm thái tử.
"Công gia tỉnh là tốt rồi. Lúc nãy mạng sống của ngươi như ngàn cân treo sợi tóc. May mắn là ta đã đến kịp thời, tính mạng của ngươi giờ đã an toàn."
Tĩnh Quốc Công hơi kinh ngạc, vết thương nặng khiến đầu óc ông ta kém minh mẫn, ông ta chỉ biết lời nói vừa rồi của Tô Oanh chắc là có nghĩa nàng đã cứu ông ta.
"Cảm ơn vương phi..."
"Mặc dù ngươi đã qua cơn nguy kịch, nhưng bây giờ khí huyết* đã bị mất quá nhiều, dự là việc chữa trị sẽ rất khó khăn. Mấy ngày nữa bổn phi sẽ tới xem xét cho Công gia."
*(Khí huyết: danh từ để chỉ phần sinh năng, năng lượng vận hành trong cơ thể, bao gồm khí lực, sức mạnh, hơi thở, công năng vận hành của các tạng phủ. )
Tĩnh Quốc Công lại càng ngạc nhiên, chẳng lẽ Tô Oanh thật sự đã cứu ông ta sao?
Tô Oanh bảo ông ta nghỉ ngơi một chút, sau đó nàng đứng dậy mở cửa bước ra ngoài.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao, đã quá giờ trưa rồi.
Người của phủ Tĩnh Quốc Công vẫn đang đợi ở ngoài cửa, khi Tô Oanh mở cửa, họ đều tiến về phía nàng.
"Thái tử phi, không biết phụ thân của ta đang thế nào rồi?"
"Các ngươi không cần phải lo lắng, tạm thời Công gia vẫn ổn, nhưng ta vẫn cần phải giải thích rõ ràng tình hình của ông ta cho các ngươi."
Lão phu nhân nhìn vẻ mặt Tô Oanh nói: "Mời thái tử phi vào phòng." Nói xong, nhìn về phía đám con cháu phía sau, nói: "Các ngươi chờ ở ngoài đi."
Mấy người đó nghe lão phu nhân nói như vậy, không dám tiến lên thêm, mà đứng chờ ở ngoài phòng.
Lão phu nhân cùng Tô Oanh đến nhà riêng, bà ta bảo nha hoàn ra ngoài đóng cửa lại rồi hỏi nàng: "Thái tử phi, ngươi nói thật cho lão thân biết đi, Công gia còn bao nhiêu thời gian?
Bạn cần đăng nhập để bình luận