[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 732: Tại Sao Ông Ta Không Được Chết? (1)


Chương 732: Tại Sao Ông Ta Không Được Chết? (1)
Chương 732: Tại Sao Ông Ta Không Được Chết? (1)
Chương 732: Tại Sao Ông Ta Không Được Chết? (1)
Tô Oanh cau mày, còn cho rằng Bạch Sương nhìn lầm, đưa tay cầm quyển sổ nhìn một lúc: "Thật đúng là phủ Thừa tướng rồi."
Tô Oanh nhận lấy cuốn sách với vẻ nghi ngờ, kiểm tra để xác định bên cạnh tên của Tô Ngọc Luân đã được vẽ một đường màu đỏ.
Dấu hiệu này có ý nghĩa là cần được giải cứu. Trong sách cũng không nói rõ nguyên nhân cứu chữa là gì.
Cũng không cần thiết phải phái người đến trong cung hỏi nguyên nhân vào lúc này.
Tô Oanh cân nhắc một lúc rồi vẫn quyết định đi xem một chút.
Khi nàng xuất hiện bên ngoài phủ Thừa tướng, sắc mặt thị vệ của phủ Thừa tướng đều thay đổi.
"Thái, tham kiến Thái tử phi, tham kiến Thái tử phi..."
"Tô Ngọc Luân đâu?"
"Bẩm Thái tử phi, lão gia bị trọng thương ở cung yến bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh ở trên giường bệnh."
Thị vệ còn chưa dứt lời Tô Oanh đã đẩy cửa phủ Thừa tướng bước vào.
Người trong phủ Thừa tướng thấy nàng thì đều trốn thật xa, hoàn toàn không dám dây vào.
Tô Oanh đi một mạch, tiến thằng đến bên ngoài sân của Tô Ngọc Luân.
Tô Ngọc Nhan nghe thấy tiếng động liền từ trong phòng đi ra. Đối diện với ánh mắt của Tô Oanh trong phút chốc cả cơ thể co rúm lại, cố gắng kìm nén không muốn mình trở nên thua kém ở trước mặt Tô Oanh, nàng ta tức giận nói: "Thái tử phi sao lại tới đây."
Ngay cả nhìn một cái Tô Oanh cũng không thèm trao cho nàng ta, trực tiếp đi qua bên cạnh: "Nhìn xem Tô Ngọc Luân đã chết chưa."
Tô Ngọc Nhan thấy nàng vào phòng vội vàng đi theo vào: "Phụ thân đã trở thành bộ dạng như này rồi, chẳng lẽ Thái tử phi còn không muốn buông tha cho phụ thân sao?"
Nghe được lời nói này ai không biết còn tưởng rằng Tô Ngọc Nhan thương người đến như vậy.
Tô Oanh dừng bước, xoay người, con ngươi lóe ra vẻ u ám: "Ra ngoài, bằng không ta cũng không ngại biến ngươi thành bộ dạng giống như ông ta đâu."
Tô Ngọc Nhan kinh hãi, sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
Tô Oanh lười để ý tới mà đi thẳng đến trước giường.
Chậc!
Nếu không biết người nằm trên giường là Tô Ngọc Luân, nàng đã cho rằng là xác chết do chỗ nào vớt lên, gương mặt đã sưng đến mức sắp không nhìn rõ ngũ quan.
Tô Oanh đeo găng tay lên quan sát một chút, phát hiện mặt ông ta sở dĩ bị sưng là vì có một vết thương do kiếm chém trực tiếp lên mặt. Vết thương trên mặt bị nhiễm trùng dẫn đến sưng to nhưng nếu sưng thì cũng không quá nghiêm trọng, không chừng là viêm nhiễm rồi.
Nàng cầm kéo cắt miếng vải trên mặt ra. Một dao này xuống tay đủ tàn nhẫn, đã chia mặt trái của Tô Ngọc Luân thành hai nửa. Từ miệng vết thương nhìn vào là có thể thấy cả răng hàm sau của ông ta.
Lại nhìn khắp người Tô Ngọc Luân đều có một ít ngoại thương nhỏ, không nghiêm trọng bằng vết thương trên mặt. Tô Ngọc Luân hôn mê bất tỉnh cũng là bởi vì vết thương trên mặt bị viêm dẫn đến sốt cao, cơ thể bị sốt đến mơ hồ.
Nếu không phải trong sách có tên lão già này, dù có như thế nào nàng cũng không ra tay.
Tốt nhất Tiêu Tẫn nên cho nàng một lý do hợp lý.
Nghĩ đến đây Tô Oanh ngay lập tức chữa trị cho người trong phòng, đưa người vào không gian.
Vết thương trên mặt Tô Ngọc Luân đã có chút thối rữa cần phải làm sạch phần thịt bị thối rồi khâu lại từng lớp một.
Sau khi Tô Oanh làm xong công việc khử trùng, nàng không gây mê mà trực tiếp cắt đi.
"Ồ, uh!"
Tô Ngọc Luân đau đến mức bừng tỉnh. Ông ta cảm giác xương cốt toàn thân đau như bị xe nghiền qua, cơn đau khiến ông ta không thể hít thở bình thường.
Nhưng cơn đau trên người so với trên mặt quả thực chỉ là chín con trâu mất một sợi lông*. Cơn đau trên mặt như muốn ông ta chết đi. Cảm giác đau đớn này xông thẳng vào đại não, làm cho ý thức của ông ta vô cùng tỉnh táo. Mà càng tỉnh táo thì càng cảm giác rõ được cơn đau thấu xương này.
Chín con trâu mất một sợi lông: không đáng kể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận