[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 734: Không Còn Đường Lui (1)


Chương 734: Không Còn Đường Lui (1)
Chương 734: Không Còn Đường Lui (1)
Chương 734: Không Còn Đường Lui (1)
"A nương, chuyện đã tới nước này, ta đã không còn đường lui nữa rồi."
Một tiếng "A nương" gọi thái hậu khiến hai vành mắt của bà đều đỏ, chuyện cũ năm xưa giống như thủy triều mãnh liệt ập về với bà, nước mắt tràn mi, bà cũng gắt gao nắm chặt tay Mã Vương.
Lúc đó ai có thể ngờ rằng Thái thượng hoàng sẽ cướp vị hôn thê của cận thần, lúc đó thái hậu đã đính hôn với con trưởng của Đại tướng quân vào năm mười ba tuổi, hai người yêu nhau và là bạn thuở nhỏ, thậm chí thái hậu còn tặng vật quý giá nhất của mình cho vị hôn phu vào ngày sinh nhật thứ mười lăm của bà.
Chỉ là bà không ngờ rằng Thái thượng hoàng sẽ thích bà và cho bà vào cung làm phi tử với cái giá phải trả là ô nhục.
Khi vào cung bà đã có thai được ba tháng, Thái thượng hoàng biết được chuyện này, không những không tức giận mà còn yêu cầu bà sinh con, lấy danh nghĩa của phụ thân mình để nuôi nấng đứa nhỏ lớn lên.
Nhưng thái hậu hoàn toàn không thể tin tưởng ông ta, sau khi đứa trẻ được sinh ra, bà đã cố gắng nhờ người đưa nó ra ngoài cung điện, đi tìm một đứa bé đã chết để lừa Thái thượng hoàng. .
Và đứa trẻ bị đuổi đi lúc đó chính là Mã Vương.
Thái hậu hận Thái thượng hoàng, bà cũng căm ghét hoàng quyền và quý tộc của nước Sở, nếu không có bọn họ, vị hôn thê của bà sau khi vào cung đã không bị giết.
Những năm này bà luôn ẩn náu trong hậu cung và không ngừng cầu xin sự sủng ái của Thái thượng hoàng, mục đích là muốn củng cố địa vị của mình, để bà có thể âm thầm giúp Mã Vương.
Mã Vương đã không làm bà thất vọng, nhanh chóng tìm được cơ hội đi theo võ tướng kiến công lập nghiệp, được hoàng đế Khang Trạch đánh giá cao.
Nhưng khi thanh kiếm trong tay Mã Vương chuẩn bị đâm hoàng đế Khang Trạch, thái hậu chợt do dự, bởi hoàng đế Khang Trạch cũng chính là con ruột của bà.
"Duệ nhi, bây giờ dòng dõi Thái Phó đã không còn, làm sao một mình ngươi có thể đánh bại được thái tử Tiêu Tẫn mà không phạm sai lầm cơ chứ? Tốt nhất ngươi vẫn nên mang Thần nhi rời đi đi, sau khi rời khỏi thủ đô và trở về thái ấp, a nương hứa rằng sẽ không một ai dám gây rắc rối cho ngươi."
Thái hậu muốn khiến cho Mã Vương từ bỏ ngay bây giờ, làm sao ông ấy có thể cam tâm chứ!
"A nương, người muốn ta giống như phụ thân ta, bị bọn họ nắm giữ cả đời sao? Chuyện này kết thúc rồi, sao lại không thử một lần chứ, người nhất định phải giúp ta."
Thái hậu nhìn Mã Vương dưới ánh mắt kiên nghị tràn đầy dã tâm không thể che giấu được, một lòng cũng dần dần chìm xuống đáy.
"Sao người lại bối rối như vậy!" Cho dù bây giờ bà đã là thái hậu, bà vẫn không thấy địa vị cao có thứ gì tốt đẹp, đứng trên cao gió sẽ càng mạnh, không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Ánh mắt Mã Vương nghiêm nghị nói: "Nếu người không giúp ta thì ta tự mình làm, nếu ta chết, người cũng không cần phải nhặt xác cho ta, để ta chết trong cung điện tối tăm này đi."
"Công chúa của người, người không quan tâm đến hài tử của mình sao?"
"Họ sẽ biết ta làm gì mà."
Làm sao thái hậu có thể trơ mắt nhìn ông ấy chết được.
"Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?" Im lặng hồi lâu, thái hậu khó khăn mở miệng.
Trong bóng tối, đôi mắt Mã Vương dần dần đỏ lên: "Cho dù Tiêu Tẫn là thái tử thì có sao chứ, ta nhất định sẽ khiến hắn rơi vào nơi vạn kiếp bất phục, a nương, người chỉ cần..."
Thái hậu nhắm mắt lại, nghe Mã Vương nói, hơi thở dần dần trở nên dồn dập.
Nói xong, Mã Vương nắm lấy tay thái hậu nói: "Nương, nương nhất định sẽ giúp ta phải không?"
Đôi mắt của thái hậu run rẩy, cuối cùng bà cũng nghiến răng nghiến lợi gật đầu.
Trong mắt Mã Vương hiện lên vẻ đắc thắng: "Ta biết rằng người mà nương luôn yêu quý nhất là ta mà."
Mã Vương trầm giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận