[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 735: Không Còn Đường Lui (2)


Chương 735: Không Còn Đường Lui (2)
Chương 735: Không Còn Đường Lui (2)
Chương 735: Không Còn Đường Lui (2)
Thái hậu đúng là muốn leo lên đầu lên cổ ông ấy ngồi, bà cho rằng đêm đó Mã Vương đã sớm ra ngoài cung, không ngờ ông ấy vẫn còn ở trong cung, đúng là quá to gan mà!
"Ngươi, ngươi..." Căn bản thái hậu không dám phát ra âm thanh nào, bà chỉ sợ gây ra chút động tĩnh nào sẽ bị cung nữ phát hiện ra Mã Vương vẫn còn sống.
"Sao ngươi còn ở trong cung, ngươi điên rồi sao!"
Mã Vương đứng lên, ánh trăng mỏng manh chiếu lên người ông ấy, như che đi lớp sương lạnh.
" A nương, chuyện cho tới bây giờ, nhi tử đã không còn đường lui nữa rồi."
Một tiếng "a nương" cất lên, mắt thái hậu chợt ửng đỏ, chuyện cũ năm xưa giống như thủy triều mãnh liệt ùa về, nước mắt tràn mi, bà nắm chặt tay Mã Vương.
Năm đó, không ai ngờ được Thái thượng hoàng sẽ cướp vị hôn thê của thần tử, năm thái hậu mười ba tuổi đã định hôn sự với tướng quân phủ đích trưởng tử Uy Vũ, hai đứa trẻ hồn nhiên vô tư năm đó tình đầu ý hợp sớm chấp nhận mối hôn sự này, sinh nhật năm hoàng hậu mười lăm tuổi đã dâng hiến thứ trân quý nhất của bản thân cho vị hôn phu này.
Chỉ là bà không ngờ tới, Thái thượng hoàng lại nhìn trúng bà, không quản người đời bêu danh để cho bà tiến cung trở thành phi tử.
Đến khi bà tiến cung đã mang thai được ba tháng, sau khi Thái thượng hoàng biết được không những không tức giận, còn để bà sinh đứa trẻ này ra, ông ta lấy danh tướng phụ thân nuôi nấng đứa bé lớn lên.
Nhưng Thái hậu căn bản không tin lòng tốt của ông ta, sau khi đứa bé sinh ra đã nghĩ ra trăm phương ngàn kể để người mang nó ra ngoài cung, tìm đứa bé chết thay lừa gạt Thái thượng hoàng.
Đứa bé năm đó bị đưa đi, chính là Mã Vương.
Thái hậu hận Thái thượng hoàng, bà hận hoàng quyền quý tộc Sở quốc, nếu không phải vì bọn họ, vị hôn phu của bà sẽ không bị người ta hại chết sau khi bà tiến cung.
Mấy năm nay, bà luôn trốn ở hậu cung không ngừng chiếm sự sủng ái Thái thượng hoàng, chính là để củng cố địa vị của bản thân, có thể âm thầm giúp đỡ Mã Vương.
Mã Vương không để bà thất vọng, rất nhanh đã tìm được cơ hội đi theo võ tướng kiến công lập nghiệp, được Khang Trạch Đế tán thưởng.
Nhưng khi thanh kiếm trong tay Mã Vương muốn đâm về phía Khang Trạch Đế, Thái hậu đột nhiên do dự, bởi vì Khang Trạch Đế cũng là nhi tử ruột thịt của bà.
"Duệ nhi, hôm nay Thái Phó nhất mạch đại thế đã mất, chỉ với sức của một mình ngươi muốn đối đầu với Thái tử Tiêu Tẫn? Ta đưa Thần nhi rời khỏi đây, ra khỏi kinh thành trở lại đất phong, a nương cam đoan không ai có thể làm khó ngươi."
A nương bảo Mã Vương buông tha là buông tha, làm sao ta có thể cam tâm được đây!
Mẫu thân, chẳng lẽ người muốn ta giống như cha cả đời bị bọn họ nắm trong tay sao? Chuyện đã đến nước này, còn không bằng buông tay đánh cược một lần, nhất định người phải giúp ta.
Thái hậu nhìn Mã Vương kiên nghị dưới ánh mắt tràn đầy dã tâm không thể che giấu, lòng dần dần chìm xuống đáy cốc.
Dù hiện giờ bà đã là Thái hậu thì bà cũng không cảm thấy thân phận ở địa vị cao có cái gì tốt, đứng được cao, gió nghênh đón lại càng mạnh, không phải ai cũng có thể chịu được.
Ánh mắt của Mã Vương toát lên vẻ mãnh liệt: "Nếu a nương không giúp, vậy ta sẽ tự mình động thủ, nếu ta có chết, a nương cũng không cần nhặt xác ta về, cứ để cho ta thối rữa trong hoàng cung âm u này".
"Còn quận chúa của ngươi, hoàng thái tử của ngươi ngươi đều mặc kệ hết sao?"
"Bọn chúng đều biết ta sẽ làm gì."
Thái hậu sao có thể trơ mắt nhìn ông ấy đi tìm chỗ chết được .
"Ngươi muốn a nương... giúp ngươi như thế nào?" Bà trầm mặc hồi lâu, Thái hậu khó khăn mở miệng.
Trong bóng tối, hai mắt Mã Vương dần trở nên đỏ ngầu: "Để Tiêu Tẫn là Thái tử thì thế nào, ta nhất định có thể khiến hắn rơi vào nơi vạn kiếp bất phục, a nương người chỉ cần..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận