[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 737: Chết Không Nhắm Mắt (2)


Chương 737: Chết Không Nhắm Mắt (2)
Chương 737: Chết Không Nhắm Mắt (2)
Chương 737: Chết Không Nhắm Mắt (2)
Nghe vậy, đáy mắt Thái hậu thoảng qua một vẻ phức tạp khó tả.
Mắt Khang Trạch Đế sáng ngời: "Còn không mau truyền Thái tử vào."
Khang Trạch Đế chưa bao giờ hy vọng được gặp Tiêu Tẫn như vậy.
Lúc Tiêu Tẫn đi vào nội điện, hắn rõ ràng cảm giác được bầu không khí kỳ lạ giữa Thái hậu và Khang Trạch đế, cách bọn họ vài bước thì ngừng lại: "Vi thần tham kiến Hoàng thượng, Thái hậu."
Thái hậu mở miệng trước, bảo người hầu hạ trong nội điện lui ra ngoài.
Tiêu Tẫn nhìn Thái hậu một cái, không bỏ sót sự tàn nhẫn lóe lên nơi đáy mắt bà.
Thoắt cái cửa lớn nội điện được đóng lại, Thái hậu đẩy xe lăn đi thẳng tới bên cạnh Khang Trạch Đế, vẻ mặt vừa phức tạp vừa đau thương nhìn Khang Trạch Đế.
"Ai gia biết bao nhiêu năm nay Hoàng thượng luôn oán trách ai gia, nhưng có bao giờ Hoàng thượng nghĩ tại sao ròng rã mấy năm ai gia vẫn chèo chống ở nơi này không? Ai gia không phải loại người ham hoàng quyền phú quý, chỉ mong được ở bên người mình yêu thương trân quý cả đời. Nhưng mọi hy vọng đều bị phụ hoàng ngươi tự tay bóp nát, ta hận, vậy nên hôm nay hãy để ai gia đặt dấu chấm hết cho tất cả đi!"
Thái hậu đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, bất ngờ rút dao găm trong tay ra đâm vào tim Khang Trạch Đế.
Khang Trạch Đế khiếp sợ mở to mắt, ông ta đến chết cũng không ngờ, người đưa mình lên Hoàng Tuyền lại là mẹ ruột mình, người cuối cùng ông ta tin tưởng nhất!
"Hoàng thượng!" Tiêu Tẫn kinh ngạc hô lên một tiếng, nhìn Khang Trạch Đế dần dần mất đi mạng sống, sững sờ tại chỗ.
Thái hậu giật con dao ra, máu đỏ tươi phun lên mặt bà, bà giơ nó lên rồi đột ngột đâm vào tim mình.
Hai mẹ con nháy mắt mất đi sinh mạng.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng rống giận: "Thái tử giết cha, tàn sát Thái hậu, bổn vương muốn báo thù cho Hoàng thượng, cho Thái hậu!"
Một đội nhân mã bất ngờ xông vào, chúng tay giơ kiếm, chân vọt vào tẩm điện.
Mã vương cầm đầu đá văng cửa lớn tẩm điện, hai mắt đỏ ngầu vọt vào trừng mắt nhìn Tiêu Tẫn, đảo mắt nhìn thấy Khang Trạch Đế và Thái hậu chết ở một bên, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn.
"Thái tử thật to gan, bản vương hôm nay đến bắt nghịch tặc ngươi!"
Mã Vương tức giận gầm lên, cầm kiếm đâm về phía Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn nhanh chóng lùi lại, rút bảo đao trên cái giá bên cạnh ra đánh với Mã Vương.
Hai người đều từ chiến trường chém giết khốc liệt mà ra, chiêu nào chiêu nấy vô cùng tàn nhẫn.
Tẩm điện có hạn, Mã Vương xoay người muốn ra ngoài lại bị Tiêu Tẫn chặn cửa.
Cửa lớn nội điện đóng lại một tiếng "rầm", cũng chặt đứt đường lui của Mã Vương.
Mã vương nhìn Tiêu Tẫn, đột nhiên ý thức được cái gì, ra chiêu càng ác hơn.
"Tiêu Tẫn, ngươi dám tính kế bản vương, cho dù chết, bản vương cũng muốn kéo ngươi xuống địa ngục!" Ám khí trong tay Mã vương đột nhiên bay về phía Tiêu Tẫn, khi Tiêu Tẫn lắc mình né tránh, Mã vương toan nhân cơ hội đào tẩu từ cửa sổ.
Tiêu Tẫn xoay người, trường kiếm trong tay nhanh chóng bay về phía Mã Vương!
"A!"
Trường kiếm đâm mạnh vào đùi Mã Vương, cơn đau hạ gục ông ấy ngã lăn xuống đất.
Tiêu Tẫn phi thân lên, nhanh tay rút trường kiếm ta đâm xuyên cổ họng Mã Vương.
Mã Vương trợn mắt kinh ngạc, chết không nhắm mắt.
Quân phản loạn do Mã Vương dẫn đến cũng bị cấm quân phục kích bên ngoài tẩm cung từ lâu bắt giữ.
Tiêu Tẫn sắc mặt nặng nề kéo thi thể Mã Vương ra khỏi nội điện: "Hoàng thượng và Thái hậu bị Mã Vương giết chết."
Tiêu Tẫn vừa dứt lời, người trong viện khiếp sợ im bặt.
Đại tổng quản lảo đảo bước vào nội điện, một lúc sau, tiếng than khóc thê lương của hắn ta truyền ra từ bên trong.
"Hoàng thượng băng hà, Thái hậu hoăng rồi."
Khang Trạch Đế và Thái hậu bị nghịch tặc Mã Vương giết, bá quan tiếc thương.
Rạng sáng, người trong cung bắt đầu chuẩn bị cờ trắng, linh đường cũng được dựng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận