[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 739: Muốn Tạo Phản Đúng Không (2)


Chương 739: Muốn Tạo Phản Đúng Không (2)
Chương 739: Muốn Tạo Phản Đúng Không (2)
Chương 739: Muốn Tạo Phản Đúng Không (2)
Đức phi vừa thốt ra những lời này, ý nghĩa càng bị xô lệch, người khác nghe vào lại thành Tiêu Tẫn muốn diệt khẩu họ, sau này nếu họ xảy ra bất trắc gì, chẳng phải cứ đổ lên đầu Tiêu Tẫn đó ư?
Tiêu Tẫn lạnh lùng nói: "Đức phi và Tam hoàng tử muốn tạo phản à?"
Đức phi biến sắc: "Thái tử nói vậy là có ý gì? Đây rõ ràng là vu khống."
"Vậy Tam hoàng tử có bằng chứng gì dám nói bổn cung hại chết Hoàng thượng? Các ngươi vu khống bổn cung, đơn giản là muốn tạo cho mình một lý do chính đáng để sau này tạo phản mà thôi, không ngờ Đức phi mới đó đã sinh ra dã tâm đáng sợ như vậy. Người đâu, mang Đức phi và Tam hoàng tử xuống, trước khi bổn cung điều tra rõ họ bị oan, không ai được thả họ ra."
Tiêu Tẫn ra lệnh, cấm quân răm rắp tiến lên kìm hai mẹ con dậy.
Tiêu Lễ tỉnh táo lại, giãy giụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của cấm quân.
"Các ngươi đang làm gì? Các ngươi thả ta ra, thả ta ra!"
Tiêu Tẫn vung tay lên, cấm quân bịt miệng hai người rồi kéo xuống.
Một màn này khiến người ở đây đều câm như hến, cảm thấy hành động này của mẫu tử Đức phi đúng là quá ngu xuẩn, Tiêu Tẫn chính là Thái tử do Hoàng Thượng thân phong, không bao lâu sau sẽ kế thừa đại điển, họ vậy mà chạy tới đắc tội hắn ở ngay thời điểm này, không phải tìm chết thì là cái gì.
Khúc nhạc dạo này cũng không thay đổi được gì, tới gần giờ ngọ, Tiêu Tẫn để Tô Oanh dắt hai bé cưng đến thiên điện nghỉ ngơi một lát.
Quỳ cả buổi sáng, Tô Oanh cảm giác sống lưng cứng ngắc.
"Nàng mệt không?" Lòng bàn tay ấm áp của Tiêu Tẫn đặt lên eo nàng, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Chúng ta phải quỳ đến ngày đưa tang luôn à?"
"Hết hôm nay cứ lấy cớ nói không khỏe rồi đợi trong cung là được."
"Ừ, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Mã Vương chết nhanh quá vậy?"
Cung nữ dọn bữa trưa lên, Tiêu Tẫn cho tất cả lui xuống.
"Lúc trước ông ta luôn trốn trong cung, trốn trong tẩm cung của Thái hậu, ông ta không muốn rời đi, không muốn bỏ qua cơ hội trực tiếp lấy mạng của Hoàng thượng, thế nên ta đã sớm cho người âm thầm giám sát cung điện của Thái hậu."
"Chàng biết?"
Tiêu Tẫn gật đầu, cung biến đêm đó hắn không phải bị động xem kịch, hắn vẫn luôn cho người âm thầm trông coi phụ tử Mã Vương, đêm đó Tư Mã Thần trốn chạy ra ngoài cung, người của hắn mất dấu, nhưng Mã Vương vẫn luôn ở trong cung.
Nhưng hắn tưởng Mã Vương ít nhất sẽ đợi thêm một lúc nữa, dù sao binh mã của thành Mã Vương vẫn chưa đến.
"Bất cẩn như vậy?" Tô Oanh cảm thấy Mã Vương lăn lộn tới bây giờ chắc không phải là hạng ngu xuẩn gì, hành động lần này của ông ta không khỏi quá lỗ mãng.
"Ừ." Có lẽ có liên quan tới tin Khang Trạch Đế không bị thương nặng, không uy hiếp đến tính mạng mà hắn tung ra.
Mã vương, ông ta nhất định rất hận Khang Trạch Đế, nếu không sẽ không bí quá hoá liều như thế.
Tô Oanh nghe rồi chậm rãi lắc đầu: "Có lẽ ông ta không ngờ Thái hậu sẽ tự mình chấm dứt."
Nàng cảm thấy sự xuất hiện của Thái hậu và hành động của Mã Vương hẳn đã trải quan bàn bạc kỹ lưỡng: "Liệu có khả năng ông ta vốn tính để Thái hậu giết Hoàng thượng xong lại giá họa lên đầu chàng, nhưng ông ta không ngờ Thái hậu sẽ tự kết liễu chính mình."
"Nàng nói đúng."
"Vậy nếu lúc ấy Thái hậu không cắt cổ tự tử, chàng sẽ làm gì?"
Đôi mắt đen của Tiêu Tẫn hiện lên một tia u ám: "Vậy để ta giúp bà ta kết liễu."
Thái hậu không chỉ oán hận Thái thượng hoàng, bà oán hận tất cả toàn bộ người trong hoàng gia. Đối với người bà này, Tiêu Tẫn chẳng có tí tình cảm nào, thậm chí lúc hắn còn nhỏ bị bắt nạt, dù bà có thấy nhắm mắt làm ngơ.
Đối với người như vậy, khi bà trở thành kẻ địch của hắn, hắn nào có gánh nặng tâm lý gì đáng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận