[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 74: Bọn Họ Là Lương Dân


Chương 74: Bọn Họ Là Lương Dân
Chương 74: Bọn Họ Là Lương Dân
Chương 74: Bọn Họ Là Lương Dân
Thấy tỷ muội ngày xưa là cái dạng này, trong lòng Trương Thúy Nương cũng khó chịu, nàng tiến lên nức nở nói: "Nhu Nương ngươi trước đừng khóc, ta là Thúy Nương, ngươi mau mở mắt nhìn xem, ta là Trương Thúy Nương, ngươi còn nhớ rõ ta không?"
Nhu Nương chậm rãi mở to mắt, thấy rõ Trương Thúy Nương bộ dáng sau, hu một tiếng khóc ra.
"Thúy Nương, Thúy Nương ngươi mau cứu ta, ngươi cứu chúng ta đi."
Nếu không phải Trương Thúy Nương dẫn theo Lâm Sanh nương nhờ Tô Oanh, đều tự thân khó bảo toàn, nào có thể cứu được nàng ấy.
"Ta cũng là được quý nhân tương trợ mới có thể sống đến bây giờ, quý nhân ở phía trước, nếu không ngươi đi cầu xin nàng đi?" Trương Thúy Nương không đành lòng, chỉ cho nàng chỗ của Tô Oanh.
Lý Nhu nhìn về phía Tô Oanh, cũng không rảnh lo quá nhiều, bế hài tử lên lảo đảo chạy tới quỳ gối trước mặt Tô Oanh.
"Vị phu nhân này, cầu xin ngươi cứu chúng ta đi, trượng phu của ta còn bệnh nặng, vội vã đến thành Vân Thủy tìm thầy trị bệnh, cầu xin ngài đại phát từ bi giúp chúng ta đi."
Trên mặt Tô Oanh không có biểu tình dư thừa, chỉ lạnh lùng nhìn đoàn xe gần như bị phạm nhân nạn dân vây quanh, những lương bị cướp đó muốn lấy về trên cơ bản là không có khả năng, nhưng người thuận tay giúp một phen cũng không phải không được.
"Trượng phu của ngươi ở đâu?"
Lý Nhu nghe Tô Oanh mở miệng, nâng mặt đỏ vì khóc lên nói: "Vừa rồi, vừa rồi bị những người đó ném xuống xe ngựa."
"Ngươi đặt hài tử ở nơi này, ta đi qua nhìn xem với ngươi."
"Cảm ơn phu nhân, cảm ơn phu nhân."
Lý Nhu giao hài tử vào trong tay Trương Thúy Nương, đã dẫn theo Tô Oanh tới trước đoàn xe hỗn loạn.
Bọn họ vừa đến đã thấy hai phạm nhân đang lay nam nhân trên mặt đất.
"Tướng công!" Lý Nhu xông lên trước, dùng sức đẩy người ra.
Nhưng nàng là một nữ nhân nào phải đối thủ của hai nam nhân.
"Nữ nhân thối, tìm chết!" Nam nhân giơ nắm đấm lên muốn ra tay với Lý Nhu, nắm tay lại đột nhiên bị người nắm lấy.
"A! A!"
Lòng bàn tay Tô Oanh hơi dùng sức, chỉ nghe được tiếng "Rắc rắc" vang lên ở bên tai, bàn tay của nam nhân kia bị nàng tạo thành cục bột.
Một nam nhân khác thấy thế sợ tới mức sắc mặt trắng bệch xoay người chạy.
Tô Oanh buông tay, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái: "Cút!"
Người nọ sợ tới mức vừa lăn vừa bò chạy đi.
Tô Oanh nhìn về phía nam nhân trên mặt đất, chỉ thấy trên mặt hắn lộ ra một luồng tử khí xám trắng, vừa thấy đã biết không sống được bao lâu.
Tô Oanh ngồi xuống bắt mạch cho nam nhân, sau khi tra xét mạch tượng, nàng nhíu mày: "Tướng công của ngươi bị bệnh bao lâu rồi?"
"Có, có gần một tháng, lúc trước cũng có uống thuốc, nhưng bệnh này vẫn càng ngày càng nghiêm trọng."
"Thuốc không đúng bệnh, khẳng định nghiêm trọng, ta thấy mạch tượng gan của hắn rất yếu, nhìn sắc mặt và màu móng tay của hắn, phán đoán khả năng hắn trúng độc là rất lớn."
Lý Nhu khiếp sợ trợn tròn hai mắt: "Trúng, trúng độc? Sao sẽ..."
"Trước nâng người đi qua." Tô Oanh đứng lên, vẫy tay với Giang Dương bảo hắn đến đây.
Từ lần trước sau khi Tô Oanh cứu hắn, hiện tại hắn đều vô cùng nghe Tô Oanh chỉ huy.
Giang Dương chạy tới, nâng nam nhân với Lý Nhu tới chân núi.
Tô Oanh sau khi bọn họ xoay người đã lên xe ngựa, mỹ kỳ danh là đi xem còn có đồ gì rơi xuống hay không, thật ra là mượn cơ hội vào không gian lấy thuốc giải độc.
Nam tử thật sự là trúng độc, hơn nữa độc đã vào phế phủ, nếu thật sự không kịp giải độc, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Rất nhanh Tô Oanh từ trên xe ngựa xuống, mà đội ngũ phía sau, những người đó còn đang điên cướp đồ vật trên xe.
Tô Oánh đi đến bên người Lý Nhu, đưa một túi thuốc cho nàng ấy: "Cho trượng phu ngươi tống vào, giải độc."
Lý Nhu nhận thuốc ngàn ân vạn tạ: "Cảm ơn phu nhân, cảm ơn phu nhân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận