[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 741: Có Quỷ (2)


Chương 741: Có Quỷ (2)
Chương 741: Có Quỷ (2)
Chương 741: Có Quỷ (2)
Lẽ ra với thân phận của Giang Ninh Vương hắn ta phải có mặt ở đây từ sớm, nhưng chẳng biết vì sao đến giờ này mới vội vàng xuất hiện.
"Đâu rồi?"
"Ngài ấy đã vào cung rồi."
Tiêu Tẫn nghe vậy thì gật đầu, đứng dậy nghênh đón, đây là lễ nghi nên có đối với trưởng bối.
Tiêu Tẫn vừa đi, Tô Oanh chán chường ném tiền giấy vào chậu than.
Lưỡi lửa trong nháy mắt nuốt trọn tờ tiền giấy mỏng manh.
Lúc này, một trận gió lạnh đột nhiên thổi qua linh đường, ướp lạnh sống lưng người ta, toàn thân nổi đầy gà da vịt.
Tô Oanh giật mình thẳng eo, nhìn ra ngoài cửa chỉ thấy cờ trắng tung bay, âm khí dày đặc.
Cơn buồn ngủ của các phi tần đang quỳ ở nội điện lập tức bị gió lạnh thổi bay, họ sợ đến độ tỉnh hết cả người.
Rầm!
Trong quan tài đột nhiên truyền đến tiếng gõ đập.
"A!"
Những phi tần đó hét lên kinh hãi.
Lông mày Tô Oanh giật giật, nàng thoắt cái đứng dậy khỏi đệm.
Các phi tần sợ hãi co rúm lại, kinh hãi nhìn quanh.
Gió lạnh càng lúc càng mạnh, rét lạnh thấu tận trời xanh.
"Rầm!"
Trong quan tài lại có động tĩnh, có phi tần bị dọa khóc oà lên.
Tô Oanh nhìn chằm chằm vào quan tài Khang Trạch Đế, xác định động tĩnh là từ bên trong truyền ra.
Nàng chậm rãi đi tới bên cạnh quan tài và lặng lẽ chờ đợi.
"Rầm!"
Khi tiếng động này xuất hiện lần thứ ba, Tô Oanh đẩy nắp quan tài ra.
"A!"
Các phi tần sợ hãi chạy ra ngoài.
Mặt Tô Oanh không chút biểu tình đứng bên cạnh nhìn Khang Trạch Đế hình như đang ngủ say trong quan tài, không phát hiện có gì lạ thường.
Nàng đợi một lát, tiếng động lạ không còn vang lên nữa.
Ngay khi nàng chuẩn bị đậy nắp quan tài, cái tiếng đó lại xuất hiện.
Nhưng lần này, âm thanh phát ra từ quan tài của Thái hậu bên cạnh.
Cấm quân và nội thị canh giữ ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh thì vây quanh linh đường, họ không dám đi vào.
Tô Oanh mím môi, đi tới trước quan tài của Thái hậu, lật nắp quan tài lên.
Thái hậu nằm yên bên trong, không có chỗ nào bất thường.
Tầm mắt Tô Oanh quét một vòng trên thi thể Thái hậu rồi mới đảo mắt nhìn người ngoài cửa.
"Sợ cái gì? Chỉ là hai người chết thôi."
Tô Oanh xoay người, quay lưng về phía quan tài, đang chuẩn bị để cấm quân đi vào đậy nắp lại thì thấy vẻ mặt hoảng sợ của họ.
"A a! Có, có quỷ, có quỷ!"
"Cứu với, có quỷ!"
Tô Oanh khẽ nhíu mày, chậm rãi quay đầu lại thì thấy Khang Trạch Đế và Thái Hậu thẳng người ngồi dậy khỏi quan tài.
"Phù"
Cơn gió lạnh thổi qua, những ngọn nến trắng trong linh đường lập tức bị dập tắt.
Tiền giấy trong chậu than bị gió lạnh cuốn đi như như rồng lửa bị cuốn bay, tạo ra những tia lửa lẻ tẻ.
"A!"
Đèn trong nhà linh đường vụt tắt, khiến toàn bộ linh đường chìm trong bóng tối, xung quanh là những tiếng la hét sợ hãi, những người ở đó gần như bị doạ cho vỡ mật.
"Tiêu Tẫn độc ác tàn nhẫn, giết vua, cả gan làm loạn, trẫm chết không nhắm mắt!" Một giọng nói u ám từ phía quan tài vang lên, mỗi chữ đều tràn đầy oán hận.
Tô Oanh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt lại nhanh chóng quan sát động tĩnh trong bóng tối.
"Giả thần giả quỷ."
Tô Oanh đột nhiên giơ đèn pin trong tay lên chiếu về phía xà nhà.
Người trốn ở đó không ngờ rằng Tô Oanh phát hiện ra hắn ta, sợ tới mức quay người bỏ chạy.
Tô Oanh cười lạnh nói: "Muốn chạy, không dễ dàng như vậy."
Hắc y nhân nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa sổ phía sau linh đường, theo sát phía sau là Tô Oanh.
Hắc y nhân hẳn là hiểu biết rất rõ ràng địa hình trong hoàng cung, đường trốn thoát của hắn ta cũng giống như đã được trù tính xong từ lâu, động tác vừa nhanh nhẹn linh hoạt.
Tô Oanh theo sát hắn ta, rút khẩu súng laze trong tay ra nhắm vào bắp chân hắn ta.
"Chíu" một tiếng.
Hắc y nhân bị bắn vào bắp chân và ngã xuống đất.
"Kìa!"
Hắc y nhân cắn răng đứng dậy từ trên mặt đất muốn tiếp tục chạy trốn, nhưng hắn ta vừa đứng dậy đã bị Tô Oanh đấm một phát vào mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận