[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 746: Cùng Ngồi (1)


Chương 746: Cùng Ngồi (1)
Chương 746: Cùng Ngồi (1)
Chương 746: Cùng Ngồi (1)
Nữ quan nhìn thấy cảnh này theo bản năng cau mày lại, vừa rồi Tô Oanh đã ăn mấy cái điểm tâm rồi, sao bây giờ lại muốn ăn nữa, còn muốn ăn bao nhiêu?
Để giữ cho quần áo của nàng được hoàn chỉnh, sau khi ăn Tô Oanh xong, Triệu ma ma lập tức đỡ nàng nằm xuống chiếc ghế mềm bên cạnh, như vậy quần áo sẽ không dễ dàng có nếp nhăn.
"Nếu Thái tử phi thật sự mệt mỏi thì chợp mắt một lát, khi gần đến giờ thì lão nô sẽ gọi Thái tử phi dậy."
Tô Oanh tỏ vẻ hài lòng với đề nghị này, sau khi Triệu ma ma buông rèm xuống, Tô Oanh nhắm hai mắt lại.
Tô Oanh vừa mới nhắm mắt lại thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập.
Nàng ngồi dậy khỏi giường, kéo rèm đứng dậy.
Cửa phòng mở ta trong nháy mắt, Triệu ma ma bước vào.
Tô Oanh cau mày nói: "Triệu ma ma, đã đến giờ chưa?"
"Đến rồi, Hoàng thượng đã tiến cung, sẽ lập tức triệu kiến Thái tử phi." Triệu ma ma vừa nói vừa đi lấy mũ phượng hoàng cho Tô Oanh đội, lại sửa sang lại trang điểm cho nàng, nhìn thấy một đội nội thị đang chạy chậm tới đây.
"Thỉnh an Thái tử phi, Hoàng thượng đã tiến cung, kính xin Thái tử phi di chuyển vào đại điện."
Triệu ma ma đỡ Tô Oanh ra khỏi nội điện: "Lát nữa Thái tử phi vào điện thì không cần nhiều lời, người điều khiển nghi thức của buổi lễ, Lễ bộ đương nhiên sẽ dẫn người đi hết trình tự."
Tô Oanh chậm rãi gật đầu, chậm rãi thẳng lưng đi ra ngoài đại điện.
Lúc này, văn võ bá quan đã đứng ở hai bên đại điện, nhìn Tô Oanh đi tới, hơi khom người hành lễ.
Đến ngoài cửa điện, Triệu ma ma buông tay ra, đứng ở cạnh cửa để Tô Oanh một mình đi vào.
Tô Oanh ngước mắt lên, nhìn thấy Tiêu Tẫn mặc long bào màu đỏ ngồi ngay ngắn trên ngai vàng.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Oanh, Tiêu Tẫn đứng dậy khỏi ghế rồng.
Người của Lễ bộ thấy kinh ngạc đến trợn tròn mắt, muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng Tô Oanh đã đi vào.
Tô Oanh ngược ánh sáng đi đến, chiếc áo phượng đỏ rực của nàng dưới ánh sáng vàng tỏa ra khí thế rực lửa và mạnh mẽ, giống như một con phượng hoàng vàng bước ra từ ngọn lửa, giống như có thể đạp phá tất cả âm u và sự dơ bẩn, giống như là một tia sáng, chiếu thẳng vào trái tim Tiêu Cẩn.
Đuôi mắt Tiêu Tẫn dần dần giương lên, bước từng bước đi xuống bậc thang, chậm rãi vươn tay về phía Tô Oanh.
Tô Oanh có chút kinh ngạc nhìn hắn, không biết lúc này hắn đi xuống làm cái gì, theo quy định, không phải là nàng hành lễ rồi phong đình sao.
Tiểu tử này không phải là được làm hoàng đế nên vui đến mức choáng váng đấy chứ.
Tô Oanh đưa tay ra, trở tay nắm lấy đầu ngón tay hắn, nhỏ giọng nói: "Thế nào? Ngươi nên tuân thủ quy củ?"
Tiêu Tẫn nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của nàng cười nói: "Ừ, nên rồi, ngươi ngồi với ta, chính là hoàng hậu của ta."
Tô Oanh nửa tin nửa ngờ, cảm thấy quy củ bọn Linh Nhi đọc cho nàng đều bị chó ăn vào trong bụng.
"Ngươi chắc chứ?"
Tiêu Tẫn nắm chặt tay nàng hơn: "Chắn chắn, đi thôi, đừng bỏ lỡ giờ lành."
Tô Oanh nhìn ngai vàng phía trên, thôi bỏ đi, một cái ghế mà thôi, ngồi thì ngồi thôi: "Được."
Tiêu Tẫn lôi kéo Tô Oanh dưới cái nhìn chăm chú của văn võ bá quan, kiên định bước từng bước tới trước ngai vàng rồi ngồi xuống.
Khoảnh khắc mông họ rơi xuống.
"Xuýt!"
Giữa đám quần thần liên tiếp vang lên tiếng xuýt xoa.
Dưới ánh mắt của Tiêu Tẫn, Trương Thư Minh cầm thánh chỉ đọc sắc lệnh sắc phong Tô Oanh.
Đại thần có tính tình ngay thẳng lập tức nhảy ra.
"Hoàng thượng, chiếc ngai vàng kia từ trước đến nay đều cho vua ngồi, sao ngài có thể để Hoàng hậu ngồi lên đó?"
Tiêu Tẫn cẩn thận nhìn vị đại thần hận không thể lấy đầu đập đất kia, nói với giọng âm u: "Văn đại nhân, trước đó có phải Hoàng Hậu đã đến quý phủ của ngươi cứu tính mạng phụ thân ngươi hay không?"
Văn đại thần nghẹn họng, sắc mặt rất phức tạp: "Hồi hoàng thượng, đúng là có chuyện như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận