[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 751: Cầu Xin Hoàng Hậu Giúp Đỡ (2)


Chương 751: Cầu Xin Hoàng Hậu Giúp Đỡ (2)
Chương 751: Cầu Xin Hoàng Hậu Giúp Đỡ (2)
Chương 751: Cầu Xin Hoàng Hậu Giúp Đỡ (2)
Cửa nội điện đột nhiên bị đẩy ra, nội thị ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đen thui chìm vào đáy nồi kia của Tiêu Tẫn, sợ hãi đến mức ước gì mình có thể chết ngay tại chỗ!
"Chuyện gì."
"Hồi Hoàng thượng, cấm quân trông coi hành cung vừa tới báo cáo, Bình Lăng Công chúa của Nam quốc đã mất tích, nghi ngờ nàng ta bị bắt cóc. Hiện tại cấm quân đã phái thêm người đi tìm rồi ạ."
Biểu cảm trên mặt Tiêu Tẫn càng ngày càng trầm xuống: "Vậy thì tiếp tục lục soát, lục soát thật kỹ trong ngoài hành cung."
"Vâng ạ."
Tiêu Tẫn xoay người trở lại nội điện, nhưng trước khi hắn quay trở lại giường thì tiếng bước chân ngoài cửa lại vang lên.
"Hoàng thượng, Vũ Vương của Nam quốc cầu kiến."
Gân xanh trên trán Tiêu Tẫn nhảy dựng: "Tốt nhất là hắn ta nên nói chuyện quan trọng với trẫm!"
Tiêu Tẫn đi về phía giường, nói: "Chờ ta trở về."
Nói xong, hắn lưu luyến quay người rời đi.
Trên giường, Tô Oanh tức giận xoa xoa ấn đường, lăn qua lăn lại như vậy nàng đã hoàn toàn mất ngủ, dứt khoát đứng dậy ăn khuya.
Bạch Sương vội vàng đi tới Ngự thiện phòng, bảo Hạ Thủ Nghĩa chuẩn bị một ít đồ ăn cho Tô Oanh.
Ăn uống no đủ xong, Tiêu Tẫn cũng chưa trở lại, nàng không biết Vũ Vương nói cái gì lâu như vậy, Tô Oanh ngáp một cái, dứt khoát nằm xuống giường.
Khi nàng mở mắt ra lần nữa, bên ngoài trời đã sáng, bên cạnh giường còn có dấu vết bị đè, nàng còn nhớ tối hôm qua Tiêu Tẫn đã trở về.
Tô Oanh có thói quen tập luyện buổi sáng, sau khi dậy sớm thì ra ngoài tập luyện.
Tô Oanh rời khỏi Phượng Loan cung, định dùng bài luyện tập buổi sáng để khám phá mọi ngóc ngách trong hoàng cung.
Nàng chậm rãi chạy dọc theo con đường đá xanh, các cung nữ nội thị dọc đường chỉ cảm thấy có một người đang chạy về phía mình, nhưng chưa kịp nhìn rõ bóng dáng thì thân ảnh đó lại biến mất.
Tô Oanh chạy đến hòn non bộ ở sau hoa viên, làm vài động tác giãn cơ đơn giản, trước mặt có một hồ nước nhân tạo, bởi vì hậu cung lúc này rất ít người, bình thường sáng sớm cũng không có người tới đây.
Tô Oanh đang định rời đi, chợt nghe thấy phía sau hòn non bộ có tiếng động rất nhỏ.
Vẻ mặt Tô Oanh ngừng lại, nháy mắt nhìn về phía hòn non bộ.
Sau tiếng động rất nhỏ kia thì bên trong không còn âm thanh khác thường nào nữa.
Nàng nhặt một hòn đá trên mặt đất, từ từ tiến đến gần hòn non bộ.
Có rất nhiều khoảng trống phía trong hòn non bộ, con người có thể ẩn nấp ở bên trong.
Tô Oanh nâng hòn đá lên, ném nó về phía khe hở.
"Á!"
Trong hòn non bộ đột nhiên vang lên tiếng kêu kinh sợ, một bóng người hoảng loạn nhảy ra khỏi hòn non bộ.
Tô Oanh nhìn qua, chính là Bình Lăng Công chúa.
Khi bốn mắt chạm nhau, Bình Lăng Công chúa cũng ngây ngẩn cả người, khi hoàn hồn lại thì trong mắt đều hiện lên vẻ sợ hãi.
"Hoàng, Hoàng hậu... Ta, ta chỉ là, đường, đi ngang qua lối này..."
Tô Oanh cong khóe môi: "Đêm qua cấm quân đều đi tìm ngươi, bọn họ tìm muốn điên lên rồi, ngươi nói cho bổn cung biết, sáng sớm ngươi đi qua nội viện hoàng cung làm gì?"
Bình Lăng Công chúa mím chặt môi, đôi mắt đỏ hoe nhìn Tô Oanh: "Cầu xin Hoàng hậu, xin người hãy tha cho ta một con đường sống. Ta đã nhìn quen hậu cung vì quyền thế mà tranh đấu, ta, ta thực sự không muốn vừa thoát khỏi ngục giam ở hoàng cung Nam quốc thì lại đến Sở quốc, cầu xin Hoàng hậu, hãy thả ta ra đi."
"Được, bổn cung thả ngươi đi."
Bình Lăng Công chúa sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu lên, khó có thể tin mà nhìn nàng: "Hoàng, Hoàng hậu vừa nói gì?"
"Bổn cung nói, thả ngươi đi."
Bình Lăng Công chúa nghe được lời này, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Đa tạ Hoàng hậu, đa tạ Hoàng hậu nương nương."
Tô Oanh từ trong người lấy ra một khối ngọc bài, ném cho nàng ta: "Cầm ngọc bài của ta, đi dọc theo con đường phía sau hòn non bộ đến Ngự thiện phòng bên bia, nơi đó có một cửa hông, chỉ cần ngọc bài thì có thể tùy ý ra vào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận