[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 754: Thật Sự Không Thể Hiểu Nổi (1)


Chương 754: Thật Sự Không Thể Hiểu Nổi (1)
Chương 754: Thật Sự Không Thể Hiểu Nổi (1)
Chương 754: Thật Sự Không Thể Hiểu Nổi (1)
Trương Thư Minh bước từng bước nhỏ tới gần, nhặt ngọc bài trên mặt đất lên xem xét kỹ càng: "Ôi, đây không phải ngọc bài nô tài đánh mất sao, sao lại đến được tay Công chúa người vậy? Nô tài còn đang nói người nào mà lớn gan lớn mật như thế, dám lẻn vào cung trộm cắp, Công chúa à, không phải đêm qua Công chúa chui vào phòng nô tài đó chứ?"
Sắc mặt Bình Lăng Công chúa trắng nhợt: "Không thể nào, chính Hoàng hậu đã đưa thứ này đưa cho ta!"
Trương Thư Minh giơ ngọc bài trong tay lên: "Nô tài không lừa người đâu, người xem, trên người nô tài còn một tấm giống y như đúc đây, thật là... Sao Công chúa lại có thể chạy vào phòng nô tài giữa đêm khuya thế nhỉ?"
Trương Thư Minh nói rồi, còn cố tình để lộ ý cười ngượng ngùng trên khuôn mặt.
Công chúa một nước mà giữa đêm lại chạy vào phòng thái giám, chuyện này nếu bị loan ra ngoài, Bình Lăng Công chúa ắt không cần sống nữa!
Bình Lăng Công chúa kêu lên một tiếng thất thanh, hai mắt đảo vòng rồi ngất xỉu.
"Hoàng muội, Hoàng muội!" Vũ Vương cũng nhận ra tình thế hiện tại không ổn, cuống cuồng vội vàng tiến lên đỡ Bình Lăng Công chúa đi.
"Vương gia đừng vội, bổn cung cũng hiểu chút ít y thuật, để bổn cung xem giúp Công chúa."
Vũ Vương chưa kịp mở miệng từ chối, tay Tô Oanh đã bấm vào huyệt hổ khẩu [1] trên tay Bình Lăng Công chúa.
[1] Nằm ở eo bàn tay, giữa ngón cái và ngón trỏ.
"A!" Bình Lăng Công chúa đau đớn thét to, trực tiếp nhảy dựng lên, chẳng còn chút dáng vẻ yếu ớt không sống nổi như lúc ngất đi nãy giờ.
Trương Thư Minh tươi cười đưa thánh chỉ tới trước mặt Bình Lăng Công chúa: "Công chúa, tiếp chỉ trước đã."
Bình Lăng Công chúa nhìn thánh chỉ, mắt đỏ ngầu lên vì tức, lại không thể không cắn răng đưa tay tiếp nhận, tới đây nàng ta cũng đã hiểu ra, mình bị Tô Oanh bẫy rồi!
Tiện nhân này, sớm muộn gì mình cũng phải cho nàng ta một bài học mới được.
"Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta sẽ không nhịn được mà móc mắt ngươi ra đấy."
Đối diện với đôi mắt sắc lạnh của Tô Oanh, Bình Lăng Công chúa rụt cổ lại theo bản năng, chỉ có thể nghiến răng cảm tạ rồi cùng Vũ Vương thất thểu bỏ đi.
Sau khi hai người rời đi, Tiêu Tẫn lại soạn thánh chỉ để Trương Thư Minh mang đến cho Tam Hoàng tử.
Sau khi nhận lấy thánh chỉ, Trương Thư Minh rời đi, trong đại điện chỉ còn mình Tiêu Tẫn và Tô Oanh.
Tiêu Tẫn đi đến bên cạnh Tô Oanh, thấp giọng nói nhỏ: "Nàng ta nói nàng ghen, là thật sao?"
Tô Oanh nhướn mày: "Cái gì thế?"
"Nàng ta nói nàng ghen, ta cảm thấy đó là sự thật."
Tô Oanh vỗ nhẹ lên long bào không dính một hạt bụi của hắn: "Không."
Đôi mắt đen của Tiêu Tẫn hơi nặng nề: "Không?"
Tô Oanh cười gằn: "Người ghen, là chàng đấy."
Tiêu Tẫn nhướn mày: "Điều này, ta phải thừa nhận."
"Không biết xấu hổ."
Tiêu Tẫn phì cười, hắn đã quỳ trước ván vò quần áo rồi, còn xấu hổ gì nữa!
"Chàng bận đi, ta về trước."
"Tối nay chờ ta cùng dùng bữa."
"Biết rồi."
Lâm Thù Du vui vẻ theo sau Tô Oanh rời khỏi đại điện, suốt đường nàng ấy vẫn luôn cố nhịn, đến khi về đến Phượng Loan cung mới không nhịn được nữa, cất tiếng hỏi: "Hoàng hậu mau kể nô tỳ nghe chuyện này thế nào? Hoàng hậu đưa ngọc bài kia cho Bình Lăng Công chúa lúc nào? Nô tỳ biết ngay nàng ta không phải hạng người gì tốt mà!"
"Sao ngươi biết nàng ta trông không giống hạng người tốt?"
Lâm Thù Du nghe Tô Oanh hỏi thế thì hăng hái: "Trực giác của nữ nhân! Lại còn cầu xin ra khỏi thành nữa, rõ ràng là muốn Hoàng hậu buông lỏng cảnh giác với nàng ta, sau đó lại tìm cơ hội tiến cung. Nô tỳ đoán là, nói không chừng, cuối cùng nàng ta còn muốn tỷ muội tương xứng với Hoàng hậu, đến cùng thì mượn cơ hội lên ngôi! Hừ, thối tha!"
Tô Oanh không nhịn được giơ ngón cái lên với nàng, nói đến việc phỏng đoán lòng dạ quanh co của nữ nhân, Lâm Thù Du quả thực là cao thủ.
Thấy Tô Oanh thừa nhận, Lâm Thù Du càng hăng: "Hoàng hậu thấy nô tỳ nói đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận