[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 765: Mượn Gió Bẻ Măng (2)


Chương 765: Mượn Gió Bẻ Măng (2)
Chương 765: Mượn Gió Bẻ Măng (2)
Chương 765: Mượn Gió Bẻ Măng (2)
"Cho nên sau khi chàng biết được mọi chuyện từ miệng cấm quân, bèn sai người để hương kích tình vào phòng của Tiêu Lễ."
"Ừ."
Có hương kích tình ở đây, chuyện này có thể vãn hồi cho Bình Lăng công chúa thoát khỏi khả năng bị tử tội. Nếu như không có mà cứ cứng rắn biện minh, khó tránh sẽ khiến Tam hoàng tử sinh lòng oán hận.
Huống chi, nắm Bình Lăng công chúa ở trong tay, cũng là lợi thế để đàm phán.
"Vậy để một người vừa biết võ công lại có dã tâm như Bình Lăng công chúa ở lại nước Sở, chàng không sợ nàng ta sẽ gây sự sao?"
Tiêu Tẫn nghe vậy thì kề trán mình lên trán nàng, nói: "Đức phi và Tiêu Lễ đã hận không thể xé xác nàng ta ra, gả cho Tiêu Lễ, nàng ta không thể sống tốt."
Suýt nữa thì Bình Lăng công chúa lấy mạng của Tiêu Lễ, mặc dù Tiêu Lễ ngu xuẩn, Đức thái phi cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức sau này còn tin tưởng nàng ta.
Một công chúa của địch quốc như nàng ta bị nhốt ở hậu viện, còn bị người ta trông chừng nghiêm ngặt thì có thể tạo nên sóng gió gì. Vốn dĩ không cần hắn ra tay, Đức phi cũng sẽ không để cho nàng ta sống quá lâu.
"Đúng rồi, sao nàng lại đến chỗ Tiêu Lễ?"
Tô Oanh kể diễn xuất hôm nay của Bình Lăng công chúa cho Tiêu Tẫn nghe: "Cái này gọi là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, nàng ta cố ý gọi ta đến, ngoại trừ muốn tách ta ra, chắc hẳn cũng là muốn ta làm nhân chứng, chứng minh nàng ta vẫn luôn ở hành cung, vốn dĩ không có thời gian để ám sát Tiêu Lễ. Cứ như vậy, cho dù mọi người có điều tra như thế nào cũng không điều tra ra nàng ta."
Chỉ là Bình Lăng công chúa không nghĩ tới, lúc Tô Oanh bắt mạch cho nàng ta đã phát hiện sơ hở.
Nàng phát hiện huyết khí của nàng ta di chuyển rất mạnh mẽ, không giống như hiện tượng sinh lý bình thường, mà giống như bị cái gì đó kích thích, cho nên nàng nghi ngờ Bình Lăng công chúa đến kỳ kinh nguyệt là thật nhưng cũng lại là giả, dùng dược liệu để thúc đẩy.
Đợi đến khi Vũ Vương viện cớ đủ điều để giữ nàng lại, nàng biết chắc chắn là có vấn đề, bèn mượn cơ hội đi tới phòng của Bình Lăng công chúa để kiểm tra.
"Làm sao nàng biết nàng ta sẽ đi sát hại Tiêu Lễ?"
"Nàng ta vốn bất mãn với việc chàng ban hôn nhưng không có cách nào phản kháng, chỉ cần Tiêu Lễ chết thì chàng cũng không thể để công chúa một nước thủ tiết vì cậu ta được."
"Oanh Oanh thật thông minh."
Tô Oanh cảm thấy mình không tính là thông minh, chỉ là căn cứ vào tính cách, kết hợp với hành vi của đối phương để suy đoán.
Từ trước đó Bình Lăng công chúa tiếp cận nàng là đã có thể nhận ra, nàng ta là một người làm việc cực kỳ cẩn thận. Người như thế có điểm giống Khang Trạch Đế, đa nghi, cũng sẽ không tin tưởng bất kỳ ai, cho nên mới muốn tự mình ra tay kết liễu Tiêu Lễ.
Chỉ là tính toán của nàng ta đã sai rồi, sao có thể dễ dàng lợi dụng Tô Oanh như vậy.
Đêm khuya, trời bắt đầu mưa nhỏ.
Trong màn mưa nhỏ, một bóng người đang chạy nhanh trong đêm tối.
Tốc độ của hắn ta rất nhanh, như mũi tên xuyên qua mây, trong nhánh mắt đã tới bên ngoài cửa kinh thành.
"Kinh Châu cấp báo, mở cửa thành!"
Người tới cầm ra lệnh khẩn cấp bằng vàng.
Binh lính canh giữ thành kiểm tra không có vấn đề gì thì ngay lập tức phái một đội quân cưỡi ngựa đi theo đối phương vào thành.
Tiếng "lọc cọc" của vó ngựa vang vọng khắp xóm nhỏ phố lớn của kinh thành.
Trong Phượng Loan cung.
Tiêu Tẫn đang ôm lấy Tô Oanh ngủ.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng, Kinh Châu có cấp báo truyền tới."
Tiếng của nội thị vang lên ngoài cửa, đến tiếng thứ hai, Tiêu Tẫn đã mở mắt ra.
Tiêu Tẫn cẩn thận buông Tô Oanh ra, đứng dậy, cầm áo khoác mặc vào rồi đi ra ngoài.
"Hoàng thượng, Kinh Châu cấp báo!"
Tiêu Tẫn xuyên qua màn mưa đi tới ngự thư phòng, người truyền tin đã quỳ trong điện: "Tham kiến Hoàng thượng!"
"Làm sao vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận