[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 767: Ta Giúp Ngươi Nhớ (2)


Chương 767: Ta Giúp Ngươi Nhớ (2)
Chương 767: Ta Giúp Ngươi Nhớ (2)
Chương 767: Ta Giúp Ngươi Nhớ (2)
"Hoàng thượng lo lắng cho vết thương của Thừa tướng nên để bản cung tới thăm. Bản cung đang tự mình chữa bệnh cho Thừa tướng thôi. Không phải là hôn mê bất tỉnh sao? Hiện tại đã tỉnh rồi."
Cánh tay Tô Ngọc Luân đọc tới phát run, ông ta hung dữ lườm Tô Oanh, chỉ muốn đánh chết nàng!
"Các ngươi lui ra ngoài hết đi." Tô Ngọc Luân không muốn mắt mặt ở nơi nhiều người Tô gia. Ngoại trừ Tô Ngọc Nhan ở lại thì mọi người đều đi ra ngoài.
Không còn người bên ngoài nữa, cuối cùng Tô Ngọc Luân cũng lộ ra bộ mặt thật của mình.
"Chúng ta là cha con, chẳng lẽ người cứ luôn đối xử với cha và muội muội như kẻ thù sao?" Sắc mặt Tô Ngọc Luân dịu đi, ánh mắt nhìn Tô Oanh tổn thương, giống như một phụ thân bất lực.
Tô Oanh ung dung ngồi xuống ghế, nghe lời này của Tô Ngọc Luân thì cười châm chọc nói: "Tô Ngọc Luân, lời này của ông không cảm thấy ghê tởm sao?"
Sắc mặt Tô Ngọc Luân trầm xuống: "Lời này của ngươi là sao, nếu không có ta thì có thể có ngươi trên đời này sao?"
"Đừng nói nhảm với ta, đưa bản đồ của đập Thương Giang cho ta." Tô Oanh không muốn nói với ông ta lời vô nghĩa.
Tô Ngọc Luân thấy nói mềm không được chỉ có thể cứng rắn nói: "Trước đây ngươi yêu thích nhất chính là muội muội ngươi. Hiện giờ ngươi tiến cung, nàng ngày nào cũng nhớ ngươi, muốn tiến cung bầu bạn với ngươi. Sau khi trở về, ngươi nói với Hoàng thượng một tiếng, để cho nàng tiến cung, phân vị không cần cao, trước tiên bắt đầu từ quý nhân."
Tô Ngọc Nhan nghe được thì mặt đỏ lên: "Phụ thân, Nhan nhi không muốn làm thiếp của Hoàng thượng, ta thật lòng muốn bầu bạn với tỷ tỷ."
Nàng ta nhìn Tô Oanh: "Tỷ tỷ, tỷ sẽ đồng ý cho muội chứ?"
"Ý là nếu ta không đưa nàng ta tiến cung thì bản đồ kia ngươi sẽ không đưa?" Khóe miệng Tô Oanh từ từ nhếch lên, những người quen thuộc với nàng đều biết, mỗi khi nàng để lộ biểu cảm này thì có người sẽ phải gặp xui xẻo.
Tô Ngọc Luân nhíu mày: "Sau khi ta bị trọng thương, nhất thời không nhớ được để bản đồ gốc ở chỗ nào. Ngươi bảo Hoàng thượng đợi ta nhớ ra đã."
"Không sao, ngươi không nhớ ra thì ta có thể giúp ngươi nhớ."
Tô Ngọc Luân sợ tới mức liên tục lùi về phía sau: "Ngươi muốn làm gì, ngươi muốn làm phản đúng không? Ta nói cho ngươi biết, nếu ta chết thì các ngươi đừng nghĩ tới chuyện biết bản đồ ở đâu!"
Tô Oanh không hề sợ uy hiếp của ông ta, túm lấy vạt áo ông ta, kéo ông ta tới trước mặt.
"Tô Oanh, ngươi điên rồi, ngươi làm gì với phụ thân vậy!"
Tô Ngọc Luân cảm thấy cổ đau đớn, sau đó Tô Oanh buông ông ta ra.
"Tô Oanh, ngươi quá kiêu ngạo, ngươi... A!" Tô Ngọc Luân còn chưa nói xong đã cảm thấy cổ cứng đờ. Bỗng nhiên cảm giác đau dần truyền từ cổ lên đầu ông ta.
Loại đau đớn này khác với đau đớn thể xác trước đó. Đau đớn này dường như có thể đi vào trong xương tủy của ông ta, như muốn tách ba hồn bảy vía của ông ta ra khỏi máu thịt.
Tô Ngọc Luân đau đớn cuộn người trên giường, hai con mắt lồi ra, toàn thân cứng ngắc, mặt đỏ bừng.
Ông ta nghiến răng, mở miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Tô Ngọc Nhan bị cảnh này khiến hoảng sợ run rẩy, xoay người muốn bỏ chạy.
Tô Oanh lười phản ứng với người ngoài. Lúc Tô Ngọc Nhan chạy ngang nàng, bỗng nhiên nàng đưa tay ra tóm khiến nàng ta ngã xuống.
Giải quyết xong Tô Ngọc Nhan, Tô Oanh chậm rãi chuyển ánh nhìn về Tô Ngọc Luân như con chó chết trên giường. Nàng ung dung kéo ghế tới ngồi xuống trước giường ông ta.
Tô Ngọc Luân không tin Tô Oanh dám giết ông ta. Chỉ cần ông ta cố gắng chịu đứng, cho dù có đau đớn thế nào, chỉ cần ông ta chịu đựng thì Tô Oanh cũng không làm được gì!
Nhưng ông ta đã coi thường thủ đoạn của Tô Oanh. Sau khi đau đầu muốn nứt ra thì ông ta cảm giác được có bàn tay vô hình nào đó đang bóp chặt cổ ông ta nhưng rõ ràng Tô Oanh đang ngồi không hề cử động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận