[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 769: Tập Kích (1)


Chương 769: Tập Kích (1)
Chương 769: Tập Kích (1)
Chương 769: Tập Kích (1)
Bởi vì tùy thời gian sẽ rời khỏi kinh thành, Tô Oanh lo lắng nhất là hai đứa con.
Buổi trưa, hai người con trở về, giống như chim nhỏ bay vào vòng tay Tô Oanh, ríu rít kể với nàng chuyện vui khi đọc sách hôm nay.
Tô Oanh nghe thấy giọng trẻ con của bọn họ, trong lòng lo lắng.
"Tễ nhi, Linh nhi, nương có chuyện muốn nói với các con."
Hai đứa nhỏ thấy sắc mặt nghiêm túc của Tô Oanh, khóe môi cong lên.
"Nương, sao thế? Người nói đi, chúng ta đang nghe đây."
"Không lâu nữa, nương sẽ xuất cung, tạm thời không biết khi nào trở về. Trong lúc nương không ở trong cung, các con biết chuyện quan trọng nhất là gì không?"
Hai đứa nhỏ nghe nói nàng muốn xuất cung thì khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó nhưng vẫn cố gắng nhịn: "Vâng, chăm chỉ đọc sách, chăm chỉ luyện công."
Tô Oanh nắm tay nhỏ của bọn họ, lắc đầu nói: "Không phải, với nương, chuyện quan trọng nhất các con phải làm là bảo vệ chính mình. Các con phải hiểu được, trên thế giới này có rất nhiều người xấu, dù làm gì cũng không được dễ dàng tin tưởng người khác. Tuyệt đối không được một mình hành động, đi chỗ nào đều phải nói cho Triệu ma ma biết được không?"
"Con biết rồi nương, chúng con chắc chắn sẽ nghe lời không chạy loạn." Đại Bảo nhướng mày lên, nghiêm túc cam đoan, nhưng ánh mắt nhìn Tô Oanh không rời.
Nhị Bảo khóc nói: "Con không cần, con không muốn nương đi, hu hu hu..."
Tô Oanh cũng không nỡ rời đứa nhỏ nhưng có một số chuyện vẫn phải làm.
Nhưng nàng không ngờ, nàng đi suýt chút nữa không về được.
Sáng sớm hôm sau.
Tiêu Tẫn nói, đã đối chiếu xong bản vẽ, đây đúng là bản gốc.
Tô Oanh cũng đã sắp xếp đồ đạc chuẩn bị xuất phát.
Mấy người Triệu ma ma biết Tô Oanh phải xuất cung nhưng chuyện là bí mật quốc gia nên bọn họ cũng không rõ Tô Oanh đi làm cái gì.
"Chuyện lớn gì mà cần Hoàng hậu nương nương phải tự mình đi thế? Nếu không để nô tỳ đi cùng Hoàng hậu, thế thì nương nương cũng có người hầu hạ."
Bạch Sương và Lâm Thù Du biết Tô Oanh muốn xuất cung thì đều tích cực muốn đi theo nhưng bị Tô oanh từ chối hết.
"Ta phải đi ra khỏi thành làm việc, không phải đi nghỉ ngơi, các ngươi đi chỉ thêm vướng chân vướng tay thôi. Ngoan ngoãn ở lại trong cung, mở to mắt thời thời khắc khắc nhìn đám tiểu công chúa, đừng để bọn họ xảy ra chuyện."
Tô Oanh nói kiên quyết nên mấy người Bạch Sương chỉ có thể mắt đỏ nhìn Tô Oanh đi ra khỏi cung Phượng Loan.
Tô Oanh sau khi dịch dung thì mặc đồ cấm quân đi tới ngự thư phòng. Tối hôm qua, Tiêu Tẫn vẫn luôn ở cùng các đại thần trong ngự thư phòng để kiểm tra đối chiếu bản đồ, suốt đêm không ngủ. Hắn cũng không ngủ được, nghĩ tới Tô Oanh phải rời khỏi, có thể sẽ gặp nguy hiểm thì hắn cảm thấy rất lo lắng và khó chịu.
Tô Oanh cầm bản đồ, xoay người rời đi thì bị Tiêu Tẫn ôm lấy từ phía sau.
Bước chân của Tô Oanh dừng lại, quay người nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Cho dù xảy ra chuyện gì thì chuyện nàng phải làm là bảo vệ bản thân."
"Không phải chàng nên nói, cho dù có chết cũng phải bảo vệ chồng bản đồ trên người ta sao?"
"Là nam nhân của nàng, ta chỉ muốn nàng còn sống."
Tô Oanh ôm chặt hắn nói: "Đã biết rồi, thật dông dài, ta đi đây!"
Tô Oanh bỗng nhiên buông ra, xoay người đi cũng không quay đầu lại.
Trương Thư Minh đã chuẩn bị sẵn một con ngựa đi ngàn dặm. Đi ra khỏi hoàng cung, Tô Oanh lên ngựa, phóng nhanh rời đi.
Với tốc độ xe bình thường, từ kinh thành tới Kinh Châu mất ít nhất mười ngày rưỡi. Nhưng nếu cưỡi ngựa ngày đêm không ngừng nghỉ thì có thể rút ngắn thời gian còn năm ngày.
Tô Oanh tránh quảng trường lớn nhất, từ trong thành náo nhiệt đi ra tới cửa thành.
Sau khi ra khỏi thành, Tô Oanh đi đường chính, dọc theo đường chính, nàng có thể thấy biển báo giao thông, chỉ dẫn phương hướng cho nàng.
Chạy trên đường chính không bao lâu, phía xa có một xe ngựa dừng ven đường.
Tô Oanh chưa để ý tới, cũng không có ý định giảm tốc độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận