[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 770: Tập Kích (2)


Chương 770: Tập Kích (2)
Chương 770: Tập Kích (2)
Chương 770: Tập Kích (2)
Khi nàng sắp chạy qua xe ngựa thì bỗng nhiên có một bóng người chạy ra.
"Cứu mạng. cứu mạng với!"
Phía sau người đó, một nam nhân đuổi tới, chém một đao vào phía sau lưng nàng ta.
Thân thể người cầu cứu cứng đờ, ngã rầm xuống đất, nam nhân thấy có người lại đây thì lập tức xoay người bỏ chạy.
Tô Oanh lấy súng laze trong tay bắn nam nhân.
"A!"
Nam nhân mạnh mẽ chịu đựng bỏ chạy tới cạnh rừng.
Tô Oanh ghìm ngựa giảm tốc độ tới gần người ngã trên mặt đất, xuống ngựa xem xét tình hình.
Nàng đưa tay sờ vào cổ đối phương, mạch ngừng đập, người đã chết.
Tô Oanh nhíu mày, nàng nhìn dáng vẻ của cô nương kia, không hề do dự nhảy lên ngựa. Nàng không có thời gian xen vào chuyện của người khác, người của Tiêu Tẫn ở phía sau sẽ sớm đuổi tới, nghĩ vậy, nàng vung roi ngựa lên tiếp tục chạy.
Tô Oanh không biết, nàng vừa mới chạy đi, ngón tay của nữ tử nằm trên mặt đật khẽ giật, hai mắt run run mở ra.
Tốc độ của Tô Oanh rất nhanh, dù là buổi trưa nhưng không có ý định dừng lại. Uống chút nước bổ sung năng lượng rồi lại tiếp tục chạy, buổi tối cũng không có ý định dừng lại.
Đêm xuống, Tô Oanh cưỡi ngựa tới ngoài trạm dịch.
Nàng xuống ngựa, khi hai chân chạm đất, nàng cảm thấy cơ thể mình lơ lửng, dường như bởi vì cả ngày không dừng lại nên xương nàng bị xóc nảy muốn tan ra.
Tô Oanh đẩy cửa trạm dịch đi vào.
Phục vụ ở trạm dịch nghe được tiếng động nên nhanh chóng chạy ra, nhìn thấy Tô Oanh mặc quan phục thì cười tươi rói đi tới.
"Quan gia tới nơi này làm gì vậy?"
Trên người Tô Oanh xuất ra lệnh bài của cấm quân. Vừa mới thấy thì phục vụ không dám hỏi nhiều.
"Quan gia, ngài cần tiểu nhân chuẩn bị gì cho ngài?"
"Một chút đồ ăn nóng, một phòng ngủ và cho ngựa của ta ăn no."
"Được, tiểu nhân sẽ chuẩn bị cho quan gia."
Phục vụ đưa Tô Oanh tới phòng sang ở lầu hai.
"Tiểu nhân chuẩn bị đồ ăn cho quan gia."
Đóng cửa phòng lại, Tô Oanh ngồi trên ghế khoanh chân điều hòa hô hấp. Thời gian xóc nảy dài dễ khiến cơ thể đau nhức, sau khi điều hòa khi thì có thể bồi dưỡng kinh mạch, có thể giảm bớt đau nhức trên người.
Khi phục vụ bưng đồ ăn tiến vào, Tô Oanh mở hai mắt ra.
"Quan gia, nơi này của chúng ta không có nhiều đồ ăn ngon, ngài chịu khó chút."
Tô Oanh khẽ vuốt cằm, phục vụ lập tức lui ra ngoài.
Phục vụ bưng lên một bát mỳ xào.
Tô Oanh lấy một lọ thuốc trong người ra, nhỏ một giọt vào bát, mặt bát không có gì thay đổi mới cầm đũa lên ăn.
Sau khi ăn no, nàng rửa mặt đơn giản bằng nước ấm rồi đi ngủ.
Mở mắt ra lần nữa, ngoài trời vẫn còn tối.
Vì để kịp thời gian, Tô Oanh nhanh chóng dậy, ăn lương khô rồi đi xuống lầu.
Phục vũ nghe thấy động tĩnh thì bừng tỉnh chạy lại: "Quan gia, trời còn chưa sáng, ngài muốn đi sớm vậy sao?"
"Phải đi rồi, ngựa đã ăn no chưa?
"Ăn no rồi, ăn no rồi. Tối qua ăn một chút, nãy cũng ăn rồi."
"Ừ, mang nó ra đây."
"Phải!"
Tô Oanh tới cửa, phục vụ nhanh chóng dắt ngựa vạn dặm đến.
Tô Oanh kéo dây cương, thuần thục xoay người lên ngựa tiếp tục phi.
Sau một đêm nghỉ ngơi, đêm nay Tô Oanh dự định nghỉ ngơi tiếp, nàng định thời gian tiếp theo sẽ cưỡi ngựa.
Sau khi tiến vào vùng phía nam, độ ẩm không khí ngày càng cao. Nàng dừng lại ở một chân núi, dự định tiếp tục nghỉ ngơi.
Tô Oanh chạy tới một gốc cây đại thụ, xoay người xuống ngựa, đi tới rễ cây để nghỉ ngơi.
Hai ngày qua, không biết Kinh Châu thế nào.
Tô Oanh dựa vào thân cây để điều hòa hô hấp và thư giãn.
Chiếc lá nửa vàng chậm rãi rơi xuống đỉnh đầu nàng.
Mắt thấy lá cây rơi xuống người mình, Tô Oanh mở hai mắt, rút kiếm bên hông, nhanh chóng chém về phía lá cây kia.
"Keng!"
Lá cây gãy thành hai nửa, rơi xuống mặt đất, tạo ra âm thanh va chạm của kim loại.
Mắt Tô Oanh híp lại, tầm mắt nhanh chóng quét xung quanh một vòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận