[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 773: Hoàng Thượng Điên Rồi Sao? (1)


Chương 773: Hoàng Thượng Điên Rồi Sao? (1)
Chương 773: Hoàng Thượng Điên Rồi Sao? (1)
Chương 773: Hoàng Thượng Điên Rồi Sao? (1)
"Đại nhân, ngài cũng đã nghe nói rằng điều quan trọng nhất đối với kế hoạch hiện tại là lấy được bản vẽ gốc, sau đó tu sửa những chỗ có vấn đề càng sớm càng tốt."
Tô Oanh nghe vậy thì gật đầu: "Dịch đại nhân nói đúng."
Sau khi khảo sát đơn giản, Tô Oanh theo Dịch Côn xuống núi, trở lại thủ phủ thành.
Lúc này màn đêm buông xuống, bầu trời tối dần.
Tô Oanh nói nàng đói, Dịch Côn nói rằng hắn ta sẽ cho bày biện một bữa tiệc nhỏ cho nàng nhưng Tô Oanh từ chối.
"Không cần, đưa đồ ăn đến phòng ta là được. Cơm nước đơn giản xong xuôi, chúng ta sẽ bàn cách tu sửa con đập."
Dịch Côn nghe nàng nói cũng không từ chối mà sai hạ nhân mang đồ ăn đến khách phòng cho nàng.
Sau khi cửa khách phòng đóng lại, hạ nhân lập tức đi đến thư phòng
"Đại nhân, đã đưa đồ ăn qua đó rồi ạ. Cái vị đến từ kinh thành này nhìn qua không giống người có tâm cơ."
Trên mặt Dịch Côn không biểu cảm gì, hắn ta không dám tùy tiện lấy lòng vì hắn ta không đoán được tâm tư đối phương.
"Dù thế nào đi nữa, cứ lấy được đồ rồi hẵng nói sau."
"Đại nhân, ngài dùng xong bữa tối chưa ạ. Nồ tỳ mang trà đến cho người đây ạ."
Nha hoàn gõ cửa nhưng không nhận được lời đáp lại từ Tô Oanh, gõ được một hồi lâu, nha hoàn mới thử đẩy cửa bước vào.
Nàng ta thấy đồ ăn trên bàn đã được ăn xong, Tô Oanh cũng nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Nha hoàn thấy vậy thì thu dọn bát đĩa rồi rời đi, sau đó đến trước mặt Dịch Côn bẩm báo: "Đại nhân, vị đại nhân đến từ kinh thành đã ngủ rồi ạ."
Dịch Côn không vui cau mày, tại sao hắn ta cứ có cảm giác người này không đáng tin cậy. Chuyện quan trọng như vậy mà không vội vàng giải quyết, trông nàng giống như không hề sốt ruột chút nào.
"Đại nhân, người nói xem... có phải hắn phát hiện ra sơ hở gì không?"
Trong mắt Dịch Côn hiện lên vẻ u ám: "Hắn biết cái gì chứ?"
Tiểu lại xem xét, sợ hãi co rúm người lại: "Đại nhân đã xác minh thân phận của hắn chưa? Hắn thật sự là quan viên của kinh thành sao?"
"Thủ vệ đã nhìn thấy lệnh bài trong tay hắn, nó thuộc về cấp trên, nhưng hắn chưa từng tiết lộ thân phận." Đây là chỗ Dịch Côn không nắm chắc được, bên phía kinh thành cũng không truyền tới tin tức rằng hoàng thượng sẽ phái người đến đưa đồ.
Đối với việc quan trọng như vậy, người đưa đồ chắc chắn không phải là người đơn giản.
"Thứ hắn mang đến đâu?"
"Tiểu nhân không thấy thứ gì, chỉ là một bao y phục thôi. Hình như không có bản vẽ gì cả."
Sắc mặt Dịch Côn âm trầm: "Đêm nay đi xem một chút."
"Vâng."
Khi màn đêm buông xuống, một bóng người màu đen lẻn tới cửa khách phòng, trong tay cầm ống tre đâm xuyên qua khe cửa sổ, thổi khói mê vào trong.
Một lát sau, bóng người nhẹ nhàng mở cửa sổ nhảy vào.
Mượn ánh trăng lờ mờ, bóng người tìm thấy hành lý Tô Oanh mang theo, mở ra lục lọi thì phát hiện chỉ có một hai bộ y phục để thay, lệnh bài và văn điệp thông quan.
Bên trên văn điệp thông quan viết rõ, người đến là Ngự Tiền thị vệ.
Ngự Tiền thị vệ đều là người có võ nghệ cao cường, thích hợp là người được hoàng thượng cử đến, nhưng vấn đề là bản vẽ được đặt ở đâu.
Người kia tìm kiếm mãi nhưng không có kết quả nên đành phải rời đi trước.
Người kia không chú ý tới Tô Oanh đang nằm trên giường, nàng đang mở to mắt quan sát từng cử động của hắn ta.
Sau khi xác nhận đối phương đã rời đi, Tô Oanh đứng dậy, trèo ra ngoài cửa sổ đi đến khách phòng nơi Chu Lâm đang ở.
Ánh nến mờ ảo phản chiếu ra ngoài cửa, Tô Oanh có thể nhìn thấy bên ngoài có hai người đang canh gác.
Tô Oanh đến bên giường Chu Lâm, bóp miệng hắn rồi nhét một viên thuốc vào. Ban ngày khi nàng tới đây, nàng phát hiện ra tiểu tử này bị trúng độc, nhưng lượng chất độc không nguy hiểm đến tính mạng nên nàng mới không vội vã hành động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận