[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 776: Sao Các Ngươi Dám? (2)


Chương 776: Sao Các Ngươi Dám? (2)
Chương 776: Sao Các Ngươi Dám? (2)
Chương 776: Sao Các Ngươi Dám? (2)
Dịch Côn nhìn Hoàng hậu, nàng có khuôn mặt trái xoan, nhưng lại có một đôi lông mày hình kiếm hùng dũng, chiếc mũi cao khiến lông mày trông sâu hơn, thực sự là một khuôn mặt tuyệt đẹp mang đầy tính xâm lăng.
Dịch Côn nhìn thấy thì sửng sốt, không ngờ rằng mình lại có cơ hội được nhìn thẳng vào thịnh thế mỹ nhan của Hoàng hậu nương nương.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn ta lại bước về phía Tô Oanh.
Tô Oanh vung tay, cửa sau lưng đóng lại.
Nụ cười trên mặt Dịch Côn càng sâu, vậy nên mới nói nữ nhân không thể dùng được, nữ nhân ngu xuẩn sẽ chỉ làm hỏng việc mà thôi.
Chỉ cần hắn ta hầu hạ người thoải mái thì chuyện kế tiếp hắn ta muốn thế nào thì sẽ là thế ấy thôi!
"Hoàng hậu nương nương có gì phân phó ạ?"
Tô Oanh chậm rãi đưa tay về phía hắn ta, đúng lúc Dịch Côn chuẩn bị tựa mặt vào tay Tô Oanh thì nàng nghiêng cổ tay túm lấy cổ hắn ta.
Dịch Côn giật mình muốn vùng ra, nhưng Tô Oanh lại từ từ đứng dậy khỏi ghế, nhấc tay lên để chân hắn rời khỏi mặt đất.
Dịch Côn trợn to hai mắt kinh ngạc, hắn ta không ngờ thân thủ của Hoàng hậu lại lợi hại đến thế.
"Dịch Côn, ngươi có biết bản cung thích đối phó với người không thành thật như thế nào không?"
Khuôn mặt của Dịch Côn đỏ dần, những đường gân trên cổ nổi lên.
"Nương... nương... tha, tha mạng..."
Dịch Côn cảm giác được ánh mắt tối sầm, không khí trong lồng ngực loãng hơn, hắn ta há miệng cứng ngắc. Lúc hắn ta sắp mất đi ý thức, Tô Oanh đột nhiên buông ra, ném hắn ta xuống đất.
Dịch Côn bị bị ngã đến thất điên bát đảo, xương cốt như sắp nứt ra, hắn ta đau đớn kêu lên thảm thiết.
Hắn ta la lớn, cố gắng thu hút người của mình tới, nhưng hắn ta không biết rằng người của hắn ta đã bị ám vệ đẩy ra xa rồi.
"Hoàng hậu nương nương, người định làm gì vậy..." Dịch Côn nhìn Tô Oanh tới gần, sợ đến mức lui về phía sau.
Tô Oanh tiến lên giẫm lên ngực hắn ta, trong mắt lạnh lùng nói: "Dịch Côn, ta cho ngươi một cơ hội toàn vẹn thi thể. Nói, rốt cuộc đập mới ở sông Thương đã xảy ra chuyện gì!"
Dịch Côn giữ chặt chân Tô Oanh, muốn đẩy nàng ra nhưng lại phát hiện bản thân không thể lay động được.
"Tất cả... các... vấn đề... hạ quan đề đã nói ra hết rồi..."
"Mạnh miệng nhỉ? Xem ra ngươi còn chưa đủ khổ."
Tô Oanh dùng mũi chân ấn xuống ngực hắn: "Bản cung hỏi một câu, nếu ngươi không nói thật thì ta sẽ đạp gãy một xương sườn của ngươi."
"Rốt cuộc vấn đề của con đập lớn đó là ở đâu, nối!"
"Đó là lỗ hổng kia... Bởi vì sỏi đá được sử dụng không đúng tiêu chuẩn nên đã bị sập... A!" Dịch Côn chưa kịp nói xong thì chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói, một bên xương sườn đã bị dẫm gãy.
"Vấn đề chính của con đập là ở chỗ nào!"
Chân Tô Oanh đã đặt lên bên xương sườn còn lại của hắn ta.
"Thần, thần nói... Hoàng hậu tha... tha... mạng. Thật sự là vấn đề về sỏi đá. Vì để tiết kiệm tiền vốn nên đã đổi sỏi đá tốt thành loại này, lúc đầu xem là có thể ... A!"
Chiếc xương thứ hai bị gãy.
"Dịch Côn, ngươi đúng thật là không thấy quan tài không đổ lệ nhỉ."
"Là cát sỏi, thật sự là cát sỏi. Toàn bộ con đập đều có vấn đề, toàn bộ con đập đều có vấn đề..." Cuối cùng Dịch Côn không chịu nổi đau đớn kịch liệt, sợ hãi hét lên.
Sắc mặt Tô Oanh thay đổi, sát ý toàn thân bộc phát. Nàng trợn trừng mắt, nhấc hắn ta lên khỏi mặt đất, giọng khát máu chưa từng có: "Ngươi nói sỏi để xây toàn bộ con đập đều là chất lượng kém. Cái gì cũng có vấn đề, có thể sập như góc đó bất cứ lúc nào!"
Dịch Côn há miệng, đầu lưỡi run rẩy: "Đúng, đúng... ạ!"
"Vậy tại sao ngươi lại nóng lòng muốn có được bản vẽ gốc?"
"Hủy, chỉ cần hủy bản vẽ gốc. Cho dù con đập có sập, cũng không ai biết vấn đề nằm ở đâu..."
Kỳ thật, bọn họ phát hiện không chỉ sỏi cát có vấn đề mà là toàn bộ khung đập mới có vấn đề. Thế nhưng không ai biết vì nó được bao bọc bởi cát đá, tuy nhiên nếu cát bị nước cuốn trôi, khung đập có thể sẽ bị lộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận