[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 782: Kính Trọng (2)


Chương 782: Kính Trọng (2)
Chương 782: Kính Trọng (2)
Chương 782: Kính Trọng (2)
Hạ lão gia cũng không lạc quan như vậy: "Thật sự đơn giản như vậy sao, Dịch Côn sẽ không mất liên lạc với chúng ta, nghĩ biện pháp đến thủ phủ thành thăm dò tin tức một chút, lại đi tra xem hoàng hậu đang ở nơi nào, sau đó tìm ra hoàng hậu ở đâu, tìm cơ hội đến bên cạnh nữ nhân này tra rõ thực hư."
Đề nghị này được mọi người nhất trí tán thành.
Ngày hôm đó, mật vệ của Tô Oanh đến tìm nàng.
"Nương nương, những người đó có thể đã nhận ra điều gì đó bất thường, họ đã bắt đầu cử người đến thủ phủ thành để hỏi thăm tin tức."
"Bọn họ nhất định biết chuyện Dịch Côn đã hạ Chu Lâm, chỉ cần bọn họ tra bên ngoài thành thì sẽ biết tung tích của Chu Lâm. Chuyện này không thể giấu được, ngươi tung ra tin tức ở trong thủ phủ thành, nói rằng Dịch Côn đã bị bắt, hắn ta đã thú nhận mọi chuyện, để cho bọn họ chó cùng rứt giậu, sau đó cầm phượng ấn của ta đi phong tỏa cửa thành, đợi khi bọn họ ôm tiền định bỏ trốn thì hốt hết một lượt."
"Thuộc hạ hiểu rồi."
Tô Oanh hiện tại đang tập trung vào chuyện ở đây, không có tâm tư đối phó với bọn cẩu tặc bên kia, chờ nàng làm xong rồi đi qua bên đó nhổ lông bọn họ cũng không muộn.
Nghĩ đến đây, Tô Oanh tiếp tục chuyên tâm lấp đầy cái hố.
Mãi đến hai ngày sau, họ mới lấp đầy đường dẫn nước, mặc dù không thể chặn hoàn toàn dòng nước nhưng phần lớn nước đã không thể đi qua được nữa.
Cuối cùng, chỉ cần lấp phần bùn còn lại và gia cố lại.
"Nương nương, mấy ngày nay ngài cực khổ rồi."
Tô Oanh mấy ngày nay không ngừng di chuyển đá, tuy thể lực khá tốt nhưng thân thể cũng có chút chịu không nổi.
"Mọi người đều khổ cực, về nhà trước đi. Sáng mai ta sẽ phái người đưa tiền công cho các ngươi."
"Hoàng hậu nương nương, tiền công này thảo dân không thể nhận."
Tô Oanh vừa dứt lời, đã có công nhân đứng lên nói.
"Mấy ngày qua, dân chúng đã nghe nói đập mới có vấn đề. Hoàng hậu lo lũ lụt sẽ làm sập đập mới nên làm việc không biết mệt mỏi để cùng dân chúng chúng ta vận chuyển đá. Hoàng hậu cao quý không sợ cực khổ thực sự làm cho thảo dân cảm động." Vừa nói, những người dân chúng đều quỳ xuống trước mặt Tô Oanh.
"Hoàng hậu nương nương như vậy, thao dân sao có thể tham lam một ít tiền bạc này?"
"Đúng vậy nương nương, ngài là hoàng hậu tốt vì dân vì nước, thảo dân đời đời đời kiếp kiếp đều kính ngưỡng ngài."
Ngày càng có nhiều tiếng nói hưởng ứng, rõ ràng họ thậm chí không đủ tiền mua một bữa ăn no bụng, nhưng sau bao nhiêu ngày làm việc vất vả như vậy, họ lại không muốn nhận tiền công.
Nhìn từng khuôn mặt bị mưa cọ rửa đến tái nhợt, Tô Oanh chợt cảm thấy mũi mình có chút ê ẩm, cảm giác này rất kỳ diệu, điều mà trước đây nàng chưa từng trải qua: "Ta cảm nhận được tâm ý của các ngươi, nhưng hiện giờ thời tiết không tốt, mọi người đều phải ăn cơm, bạc nên cầm thì cứ cầm, sau này hoàng thượng nhất định sẽ làm cho cuộc sống của các ngươi tốt hơn"
"Lần này phàm là người đến giúp thì sẽ được phát mười cân gạo, để mọi người có một bữa ăn no".
"Đa tạ hoàng hậu nương nương, đa tạ hoàng hậu nương nương."
Tiểu lại cầm ô đi tới nói: "Nương nương, dân làng ở trong thôn dưới chân núi đã chuẩn bị bữa tối cho ngài, không biết nương nương có nguyện ý đi không?"
Tình hình ở đường phân dòng nước này cơ bản đã được giải quyết xong, nàng muốn đi đến chỗ Chu Lâm bên kia, nhưng phải đi bộ qua đường núi, tạm thời không thể tới đó được, không bằng thuận đường đi nhìn đập mới một chút, sau nghỉ ngơi ở trong thôn một đêm rồi đi tìm Chu Lâm sau cũng được.
Tô Oanh theo tiểu lại xuống núi, lúc đi ngang qua đập mới, nàng phát hiện công nhân ở đây đã ngừng làm việc, xung quanh tối đen như mực, không có một bóng người.
Chắc là Chu Lâm đã dừng việc xây dựng con đập mới và chuyển người đến con đập cũ.
Chẳng mấy chốc, Tô Oanh theo tiểu lại đi tới cửa thôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận