[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 783: Hạnh Phúc Của Bá Tánh (1)


Chương 783: Hạnh Phúc Của Bá Tánh (1)
Chương 783: Hạnh Phúc Của Bá Tánh (1)
Chương 783: Hạnh Phúc Của Bá Tánh (1)
Từ rất xa, Tô Oanh đã thấy thôn dân đang đợi ở của thôn.
"Tham kiến Hoàng Hậu nương nương."
"Mọi người không cần phải đa lễ, đứng lên đi."
"Nương nương, khoảng thời gian này người đã vất vả nhiều rồi, nhóm thảo dân có chuẩn bị một ít rượu thịt và thức ăn để khoản đãi nương nương, mong nương nương ngàn vạn lần đừng ghét bỏ.
Lý chính trong thôn mời Tô Oanh đến nhà hắn ta, ngồi một mình vào bàn duy nhất ở nhà chính.
Trên bàn bày đầy gà vịt thịt cá, chắc hẳn đã phí không ít tâm tư vào đây.
"Nương nương mời, mời ngồi, ở vùng nông thôn này của bọn ta không có gì tốt, mong ngài đừng ghét bỏ.
Tô Oanh ngồi xuống ghế, nhìn rượu và thức ăn trên bàn, cười nói: "Làm phiền rồi."
Người ở đây không ai dám ngồi cùng bàn để ăn với Tô Oanh, mà Tô Oanh cũng không cưỡng cầu họ, chỉ nói bọn họ đi ăn đi, nàng không cần người hầu hạ.
Lý chính cũng sợ Tô Oanh thấy không được tự nhiên, nên đuổi hết người trong thôn ra bên ngoài.
Sau khi ăn no, lý chính bảo thê tử của mình đưa Tô Oanh đến một phòng gian phòng sạch sẽ, là nơi Tô Oanh nghỉ tạm qua đêm.
"Nương Nương, đêm nay ngài tạm thời ở đây một đêm, có chuyện gì cần cứ việc nói với dân phụ là được. dân phụ đi lấy ít nước ấm lại cho ngài rửa mặt."
"Làm phiền rồi."
Sau khi đại thẩm rời đi, Tô Oanh trở lại trên ghế, ngồi xuống, mất ngày nay nàng thật sự mệt chết rồi, đêm nay nàng cần phải điều tức bổ khí cho thật tốt.
Sau khi đại thẩm bưng nước ấm đến thì lập tức lui ra bên ngoài.
Tô Oanh rửa mặt đơn giản, sau đó ngồi lên giường, khoanh hai chân bắt đầu điều tức.
Trời dần tối, bên ngoài lại bắt đầu mưa.
Bên tai chỉ còn lại tiếng nước mưa "tí tách" nhỏ giọt ở trên mái hiên.
Hơi ẩm của gió núi hỗn loạn thổi vào trong phòng, mang theo một mùi vị... mùi vị tanh ngọt.
Tô Oanh đột nhiên mở mắt ra, mùi tanh!
Tô Oanh nhảy xuống giường, nàng nương theo ánh trăng nhàn nhạt mà đi tới bên phía cửa sổ.
Xuyên qua cửa sổ nhìn, ngoại trừ nước mưa ào ào rơi xuống, thì cái gì cũng không thấy.
Tô Oanh nhặt một vật nhỏ trong phòng, tiện tay ném về hướng cửa viện.
Một tiếng "Bộp" nhỏ vang lên, Tô Oanh nhìn thấy dưới phía kẹt cửa có vài bóng người hiện lên rõ ràng.
Tô Oanh xoay người, từ cửa sổ nhảy ra bên ngoài, nhìn về hướng của những nhà khác, nhìn thấy cửa phòng đều còn khóa mới không tiếng động mà đi đến cửa ở tiền viện.
Nàng mới vừa ẩn thân trong đêm tối, thì lập tức có bóng đen từ bên ngoài tường viện tiến vào.
Hắc y nhân căn bản là không nghĩ đến việc Tô Oanh ở phía sau của bọn họ.
Những hắc y nhân đó nhanh chóng đi đến căn phòng kia của Tô Oanh, đương lúc bọn họ muốn cạy cửa, giọng nói của Tô Oanh lạnh lùng cắt xuyên qua đêm mưa: "Nhóm cặn bã kia, cô nãi nãi của ngươi ở đây."
Nhóm hắc y nhân đều kinh ngạc, cảnh giác quay đầu lại thì thấy Tô Oanh đứng ở ngoài viện môn.
Sắc mặt bọn họ trầm xuống, cầm kiếm lao đến chỗ nàng.
Tô Oanh vụt một cái nhảy ra khỏi sân.
Hắc y nhân thấy thế thì nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.
Tô Oanh nhảy ra bên ngoài viện thì thấy trên mặt đất có một con chó chết, máu chó bị nước mưa cuốn trôi đầy đất, hỗn hợp máu loãng và nước mưa ở trên bùn đất tạo thành một dòng suối nhỏ.
Tô Oanh vặn mình trốn vào bên trong rừng trúc, hắc y nhân thấy thế cũng nhanh chóng đuổi theo vào trong đó.
Chỉ là sau khi vào rừng trúc, bọn họ đều không hề thấy bóng dáng của Tô Oanh.
"Vừa rồi rõ ràng còn thấy người ở đây, sao lại đột nhiên không thấy. '
Trong bóng đêm, một bàn tay đột nhiên đặt lên vai hắc y nhân.
Hắc y nhân giật mình, quay đầu lại đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Tô Oanh.
Hắc y nhân chỉ cảm thấy gáy đau xót, lúc đang chuẩn bị ra tay, chỉ thấy Tô Oanh nghiêng cổ, một cơn đau nhức đột nhiên từ cổ truyền khắp cả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận