[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 784: Hạnh Phúc Của Bá Tánh (2)


Chương 784: Hạnh Phúc Của Bá Tánh (2)
Chương 784: Hạnh Phúc Của Bá Tánh (2)
Chương 784: Hạnh Phúc Của Bá Tánh (2)
Những tên hắc y nhân khác nghe thấy động tĩnh bên này cũng đều nhanh chóng lau đến đây.
Tô Oanh giống như một bóng ma trong đêm đen, ở giữa mấy người lướt qua lướt lại thần tốc, thậm chí còn không cho bọn họ cơ hội để ra tay, người của nàng lại biến mất.
Bóng dáng của Tô Oanh đột nhiên hiện lên trước mắt của bọn họ, trong nháy mắt đã đứng cách bọn họ mấy mét.
"Giết nàng!"
Hắc y nhân phục hồi tinh thần, vừa định xông lên trước thì thấy Tô Oanh búng tay một cái, tất cả hắc y nhân đều đứng yên tại chỗ, thế nhưng trong chốc lát đều ngã trên mặt đất run rẩy đầy đau đớn.
Tô Oanh lạnh lùng nhìn bọn họ, từng bước đi lên, vặn cằm bọn họ.
"Ai là đầu sỏ, giơ tay lên."
Hắc y nhân thống khổ kêu rên, nhưng không ai giơ tay.
Tô oanh khẽ cười một tiếng, lại búng ngón tay, hắc y nhân càng đau đớn thêm, cái loại đau đớn này giống như có hàng ngàn cây kim từng lần từng lần đâm vào miệng vết thương đang thối rữa của bọn họ, khiến cho bọn họ phát điên.
"Nghe nói tử sử là cứng miệng nhất, để bổn cung nhìn xem, miệng các ngươi có thể cứng đến mức độ nào."
Mấy tiếng bung tay vang lên liên tiếp, người trên mặt đất cứng còng như một cái xác chết, loại đau đớn thần kinh này, ngay cả thuốc giảm đau mạnh nhất cũng vô dụng, nàng thật sự tò mò, những người này có thể cứng miệng đến được bao lâu.
Tô Oanh lấy đồng hồ đếm ngược trên người ra, yên lặng nhìn bọn họ.
Nàng sẽ không để bọn họ luôn đau đớn, mà là lúc bọn họ sắp đến cực hạn, cho bọn họ nhẹ nhõm một hồi, sau đó lại tiếp tục.
Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, cuối cùng có người không chịu nổi, giơ cánh tay cứng đờ lên.
Tô Oanh đi đến, một tay nắm lấy người kia, kéo hắn ta sang một bên sửa hàm lại, lại moi độc dược ở trong miệng hắn ta ra.
"Ai sai các ngươi đến."
Đôi mắt hắc y nhân đỏ ngầu, ánh mắt nhìn về phía Tô Oanh trành đầy kiêng kỵ: "Ta, bọn ta là, là người của Hồng Ma phái, là, là nhận tiền của người ta, lấy mạng của ngươi."
Đôi mắt đen của Tô Oanh nheo lại: "Lại là Hồng Ma phái."
"Giáo chủ của các ngươi ở đâu?"
"Không, không biết, giáo chủ hành tung bất định, bọn ta nhận nhiệm vụ cũng là thông qua chim ưng truyền tin."
"Ngươi chưa từng thấy hắn?"
"Chưa từng thấy mặt thật, giáo chủ vẫn luôn mang mặt nạ, không có ai thấy được mặt thật của hắn."
"Vậy bình thường các ngươi liên hệ với hắn như thế nào."
"Phi ưng truyền thư, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, thi truyền thư bằng phi ưng qua cho giáo chủ."
"Ưng đâu."
Hắc y nhân nhìn Tô Oanh, không rõ Tô Oanh muốn ưng để làm gì, chẳng lẽ còn có thể theo đường bay của ưng để đến đó tìm giáo chủ?
Hắn ta lấy một cái còi từ trên người, sau đó thổi lên, rất nhanh sau đó, từ trên trời lập tức bay đến một con hùng ưng.
Tô Oanh nhặt lên một cái rễ cây trên mặt đất, bảo hắc y nhân thổi còi thêm một lần nữa.
Con hùng ưng kia bay đến, vững vành đậu xuống thân cây trên tay Tô Oanh.
Con hùng ưng này, thoạt nhìn cao đến nửa người.
Tô Oanh một tay túm lấy chân hùng ưng, một chân đá hắc y nhân xuống đất, sau đó bỏ hùng ưng vào không gian.
Chuyện của Hồng Ma phái, chờ nàng xử lý xong đập lớn của Kinh Châu sẽ đi giải quyết.
Tô Oanh lấy ra dây thừng trong không gian, trói toàn bộ đám người hắc y nhân lại, chờ ám vệ đến đây xử lý.
"Ò ó o"
Trong không trung nổi lên bụng cá trắng, người trong thôn cũng lục đục tỉnh lại.
Lý chính sau khi rời giường thì cẩn thận đến gian nhà của Tô Oanh ở, không biết nàng đã rời giường chưa, ai ngờ cửa phòng Tô Oanh khép hờ, nhìn qua khe cửa, trong phòng đã không có ai.
Lý chính đẩy cửa ra đi vào, thì thấy trên bàn trà có chút tiền và bạc, còn có một tờ giấy trên đó.
Lý chính đọc thư, sau khi đọc rõ ràng lời trong thư thì hốc mắt đỏ lên.
"Có Hoàng Hậu như thế, thật sự là hạnh phúc của bá tánh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận