[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 786: Chuyện Quang Tông Diệu Tổ (2)


Chương 786: Chuyện Quang Tông Diệu Tổ (2)
Chương 786: Chuyện Quang Tông Diệu Tổ (2)
Chương 786: Chuyện Quang Tông Diệu Tổ (2)
Không có con, vẫn luôn là tâm bệnh của phu thê hai người, nhưng lý chính đối xử với bà vô cùng tốt, chưa bao giờ vì thế mà khắt khe với bà, nhưng ông càng là như thế, lại khiến cho trong lòng bà càng khó chịu hơn.
Năm nay tuổi tác của hai người đã không còn nhỏ nữa, chẳng lẽ thật sự còn có hy vọng sao?
"Ta lập tức đi đến trong thành bốc thuốc cho ngươi." Lý chính sau khi phục hồi tinh thần, sau khi phân tiền bạc cho thôn dân, thì cầm về phần thuộc về mình mà chuẩn bị đi ra cửa.
Đại thẩm lại giữ chặt ông lại, nói: "Hay ngươi đừng đi, đừng lãng phí bạc, nhiều năm uống thuốc như thế cũng không thành, vô dụng..."
Lý chính lại mở to hai mắt, nhìn: "Ngươi nói cái gì vậy? Chẳng lẽ ngươi không tin Hoàng Hậu nương nương à? Hoàng Hậu nương nương nói hữu dụng thì nhất định là sẽ hữu dụng, ngươi không cho ta đi, chính là không tin nương nương, ngươi như thế này là đại bất kính với nương nương."
Nước mắt của đại thẩm vẫn rơi không ngừng, bà không phải không muốn thử, chỉ là thất bại nhiều lần, sợ, sợ rằng hy vọng vừa bốc cháy lên một chút trong giây lát đã vụt tắt đi mất.
Lý chính vỗ vỗ tay bà: "Đừng sợ, nương nương nói có thể thành thì nhất định là có thể thành, nếu thật sự không được, thì đó là ý trời, chúng ta chăm sóc bản thân nửa đời sau thật tốt là được rồi."
"Được, được."
Lúc tối hôm qua khi Tô Oanh và đại thẩm nói chuyện phiếm thì đã nhìn ra vấn đề của đại thẩm, trong lúc vô ý nàng phát hiện ra tay đại thẩm vô cùng lạnh, lẽ ra ở thời tiết hiện tại thì không nên như thế, nên nàng lập tức yêu cầu đại thẩm vươn đầu lưỡi để nàng nhìn xem, khí hàn kia đều gần như tràn ra từ đầu lưỡi.
Thế nhưng lúc ấy Tô Oanh cũng không nói gì, tình huống này của đại thẩm không phải dùng thuốc một hai lần là có thể giải quyết, mà cần phải có thời gian điều trị nhất định.
Cho nên khi nàng rời đi, nàng để lại phương thuốc và một ít tiền bạc, coi như là chi phí cho ăn ở.
Sau khi Tô Oanh ra khỏi thôn, nàng đưa theo ít nhất vài ám vệ đến chỗ con đập cũ bên kia.
Con đập cũ cũng ở trong núi, chắc đã được sử dụng nhiều năm, nên đường đến con đập cũ còn tốt hơn so với đường tới con đập mới.
Tô Oanh bỏ mũ trên đầu xuống, lấy ra kính viễn vọng nhìn về vị trí phía con đập cũ, từ rất xa đã có thể thấy con đập lớn tọa lạc dưới chân dãy núi.
Từ vị trí địa lý nhìn ra, con đập cũ này xét theo phương diện nào cũng tốt hơn so với con đập mới ở bên kia, cũng không biết vì vấn đề gì dẫn đến triều đình muốn bỏ con đập cũ này không dùng nữa.
Đến gần buổi trưa, bọn Tô Oanh mới đến được chỗ đập cũ.
Chu Lâm đàn chỉ đạo thợ thủ công bà công nhân làm công tác kiểm tu đối với con đập cũ.
Tô Oanh vừa mới đến thì Chu Lâm đã nhìn thấy nàng, thu lại bức vẽ trên tay, đi đến chỗ Tô Oanh.
"Nương nương."
"Công việc ở bên này tiến hành đến đâu rồi?"
"Hồi bẩm nương nương, vẫn còn đang kiểm tu, nhưng cũng may là không có vấn đề trí mạng nào lớn, chỉ là có một số chỗ nứt rõ ràng, bởi vì trời vẫn mưa suốt bên tài liệu tu bổ được trát lên đều không dính được." Đây cũng là khó khăn của việc kiểm tu, lúc trước tất cả mọi người đều muốn bắt đầu dùng con đập mới, cho nên con đập cũ ở đây không được tính toán kiểm tu, ai biết sẽ thành ra chuyện như thế.
Tô Oanh đối với phương diện này không hiểu lắm, nhưng vẫn hy vọng có thể hiểu biết sơ bộ, Chu Lâm đã tìm thợ thủ công đến giải thích đại khái cho Tô Oanh hiểu.
Sau khi Tô Oanh nghe xong thì hiểu ra.
Chỉ cần tu bổ tốt, thì hồng thủy sẽ không đến chỗ bá tánh ven bờ được.
Hôm đó trời mưa dữ dội, trong khi mọi người đều lo lắng hồng thủy sẽ đến thì ngày hôm sau, thời tiết thế mà lại trong xanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận