[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 795: Tự Do Lướt Sóng (1)


Chương 795: Tự Do Lướt Sóng (1)
Chương 795: Tự Do Lướt Sóng (1)
Chương 795: Tự Do Lướt Sóng (1)
Trên bãi cạn, cô nương gầy gò bị mấy đứa nhỏ choai choai vây quanh, đang cướp cái sọt với một cậu nhóc cao hơn cô bé một cái đầu.
Nhưng tiểu cô nương tuổi còn nhỏ lại sức mỏng lực yếu hoàn toàn không phải là đối thủ của những đứa trẻ này, thậm chí tay còn bị cứa rách vì cố gắng cướp đoạt cái giỏ.
"Chúng ta lấy được thì là của chúng ta, tránh ra đồ tiểu quái vật." Thiếu niên đưa tay đẩy tiểu cô nương một cái, tiểu cô nương lảo đảo ngã xuống nước.
Mặc dù vậy nhưng thấy thiếu niên muốn lấy cá trong sọt, cô bé vẫn nhịn đau bò dậy để cướp.
Những thiếu niên kia thấy tiểu cô nương bướng bỉnh như vậy cũng tức giận, vứt cái giỏ đẩy người vào trong nước lập tức muốn ra tay.
Nhưng nắm đấm của bọn họ còn chưa đánh xuống thì cổ tay đã bị người nắm chặt.
Cậu bé quay đầu lại lập tức nhìn thấy gương mặt Tô Oanh mang ánh sáng, ẩn trong ánh mắt lại chứa bóng tối.
"Tiểu tử, đã có ai dạy ngươi làm người thì đừng quá kiêu ngạo không?"
Cậu bé tức giận muốn thoát khỏi bàn tay của Tô Oanh: "Ngươi là ai, ta chưa bao giờ nhìn thấy ngươi, ngươi không phải là người trên đảo."
Tô Oanh nhẹ nhàng đẩy một cái, cậu bé lập tức ngã xuống đất: "Ta là ai không cần ngươi biết, nếu lại để ta nhìn thấy các ngươi cướp đồ của người khác, tảng đá này chính là kết cục của các ngươi." Nàng vừa dứt lời một chân lập tức giẫm lên tảng đá bên cạnh, theo tiếng nứt tảng đá vỡ vụn!
Mấy đứa trẻ choai choai nhìn thấy đều vô cùng sợ hãi xoay người bỏ chạy.
"Quái vật, có quái vật đến đảo."
"Tỷ tỷ, cám ơn tỷ tỷ đã cứu ta."
Âm thanh giống như tiếng muỗi kêu vang lên phía sau, Tô Oanh quay đầu lại lập tức đối diện với ánh mắt sợ hãi của tiểu cô nương.
"Không cần cảm ơn, dù sao ngày hôm qua ngươi cũng đã cứu ta." Tô Oanh cầm cái lồng nhỏ của cô bé lên, nhặt hết cá cua rồi lại thả lồng vào trong nước.
"Cầm đi."
"Cám ơn tỷ tỷ, ca ca nói sai rồi, tỷ là người tốt."
Tô Oanh nở nụ cười, nàng cũng cảm thấy mình là người tốt.
"Ta giúp ngươi bắt cá."
"Được."
Tước Tước nói rằng hai huynh đệ họ cứ cách hai ngày sẽ làm một số bẫy nhỏ trên bãi cạn để bắt một ít cá và tôm cua bị mắc cạn.
"Lưới đánh cá bị hỏng còn chưa sửa xong, hôm nay ca ca không tới đây nhặt với ta." Động tác của Tước Tước thành thạo bỏ một con cua vào giỏ.
"Ở đây nhiều thế hệ các ngươi đều sống bằng việc đánh bắt cá sao? Ngoài ăn thịt cá thì không có mấy thứ như mì hay gạo sao?"
"Có, tuy nhiên trên đảo không có, đều là thuyền buôn bên ngoài mang đến cho chúng ta. Cứ nửa năm thuyền buôn sẽ đến một lần, chúng ta sẽ dùng cá tôm để đổi lương thực của bọn họ."
"Các ngươi đều chưa từng rời khỏi đảo nhỏ này sao?"
Tước Tước lắc đầu: "Ta chưa từng rời đi. Tỷ tỷ, tỷ là từ nơi nào tới đây? Bên ngoài có nguy hiểm không? Ca ca ta nói bên ngoài rất nguy hiểm, tất cả đều là người xấu."
Tô Oanh bắt cá trong sọt ra rồi bỏ vào trong giỏ trúc của cô bé: "Trên đời này nơi nào cũng có người tốt, cũng sẽ có người xấu. Vừa rồi mấy tên nhóc bắt nạt ngươi, ngươi cảm thấy bọn họ có phải người xấu không?"
Tước Tước gật đầu: "Bọn họ nói ca ca là quái vật, mỗi lần đều bắt nạt chúng ta. Tuy nhiên ca ca rất lợi hại, sẽ không để cho bọn họ bắt nạt được ta. Hôm nay là bọn họ thấy ca ca ta không có ở đây nên mới dám đến cướp cá của ta."
Tô Oanh đang nhặt cá nói chuyện phiếm với tiểu cô nương, cũng nhận được một ít tin tức về hòn đảo nhỏ này từ miệng cô bé.
Đa số người dân trên đảo này cả đời đều chưa từng rời khỏi đảo nhỏ, vật tư sinh hoạt bình thường phần lớn dựa vào tự cung tự cấp hoặc là dựa vào thuyền buôn nửa năm qua một chuyến mà mua một ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận