[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 802: Thoải Mái Không (2)


Chương 802: Thoải Mái Không (2)
Chương 802: Thoải Mái Không (2)
Chương 802: Thoải Mái Không (2)
Khoảnh khắc hắn ta mở mắt nhìn thấy Tô Oanh, Tô Oanh thấy được sự sợ hãi trong mắt hắn ta.
"Ta hỏi ngươi, đã từng nghe nói đến Sở quốc chưa?"
Tên cướp biển lắc đầu thật mạnh: "Không, chưa từng nghe nói đến."
Tô Oanh híp mắt lại, giơ tay lên tát một cái tát rồi hai cái tát, trực tiếp làm hắn ta choáng váng: "Suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói."
Thở ra một hơi, tên cướp biển khàn khàn giọng nói: "Thật, thật sự không biết. Ta, chúng ta cũng là sinh sống trên đảo."
Tô Oanh nhíu mày: "Ngươi có biết quốc gia nào cách hòn đảo này gần nhất không?"
"Cái này biết, biết, là Tấn quốc, là bến tàu Tấn quốc, là quốc gia cách hòn đảo này gần nhất, rất nhiều thuyền buôn đi qua đều là từ bên kia tới."
Tô Oanh nghĩ lúc ấy sau khi nàng bị lao ra biển, rất có thể là gặp hải lưu nên đã đưa nàng đến một nơi xa như vậy.
Tuy rằng từ Tấn quốc trở về Sở quốc xa nhưng cũng tốt hơn so với làm ruồi nhặng không đầu.
"Đường đi đến Tấn quốc ngươi có biết không?"
"Biết." Mỗi lần bọn họ cướp đoạt các đảo hoặc thuyền buôn đều sẽ đi đến Tấn quốc để đổi tiền mua đồ bọn họ cần.
"Rất tốt, ngươi lái thuyền đến Tấn quốc, ta tha cho ngươi một cái mạng chó."
Tên thủ lĩnh cướp biển khó khăn mở miệng nói: "Hai chân của ta đã bị gãy rồi."
Tô Oanh nhìn hai chân hắn ta một cái, trong lúc hắn ta không kịp phản ứng trực tiếp dùng tay không nối chúng lại rồi lấy một cây châm bạc từ trên người ra đâm vào huyệt đại chùy của hắn ta.
Thủ lĩnh cướp biển thậm chí còn chưa kịp cảm giác được đau đớn thì đã thấy Tô Oanh đứng lên.
Hắn ta ngạc nhiên nhìn nàng một cái, chậm rãi đứng lên khỏi mặt đất, phát hiện hai chân mình không sao.
"Từ nơi này đến bờ biển Tấn Quốc mất bao lâu?"
Thủ lĩnh cướp biển nói: "Nếu có dòng hải lưu chảy xuôi thì tối đa mười ngày là có thể đến. Bây giờ là ngược dòng, ít nhất phải đi mất một tháng."
"Xuôi dòng phải đợi bao lâu?"
"Cuối năm, cuối năm mới có thể đổi thành xuôi dòng."
Quá lâu, nàng không thể chờ được.
Tô Oanh bảo hắn ta dẫn mình lên thuyền kiểm tra vật tư của thuyền.
Đi thuyền trên biển nước ngọt quan trọng hơn thực phẩm, nếu họ muốn đi thuyền trong một tháng thì họ phải đảm bảo nước ngọt ít nhất trong một hoặc hai tháng.
Thủ lĩnh cướp biển dẫn theo Tô Oanh đến khoang thuyền, bên trong chất đống rất nhiều thùng gỗ, chỉ là phần lớn thùng gỗ đều trống rỗng, đám hải tặc này dự định cướp hòn đảo này xong sau đó trở về, cho nên vật tư chuẩn bị không được đầy đủ.
Tô Oanh và thủ lĩnh cướp biển mang hết thùng nước trên thuyền ra ngoài, nàng ở bên trên ném xuống, hắn ta thì đón ở phía dưới.
Khi Tô Oanh xoay người đi vào lấy thùng nước, thủ lĩnh cướp biển xoay người bỏ chạy, bò lên từ đầu kia của con thuyền, chờ Tô Oanh xuống thuyền thì lập tức lái thuyền đi.
Tô Oanh vừa đi ra đã phát hiện không thấy người đâu, nhưng nàng không chút hoảng hốt.
Tầm mắt nàng theo dấu chân trên bãi cát chậm rãi nhìn về phía biển.
Không có khả năng người ngu xuẩn mà đi ra biển, hẳn là trốn ở gần đây muốn chờ cơ hội hành động.
Tô Oanh huýt sáo một tiếng rồi nhẹ nhàng búng tay một cái.
Sau đó, một tiếng kêu thảm thiết kèm theo tiếng sóng biển truyền đến từ trong buồng lái.
Tô Oanh cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi lên buồng lái đã thấy tên thủ lĩnh cướp biển đau đớn đến quằn quại quay cuồng trên mặt đất.
Thủ lĩnh cướp biển chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện một bóng đen, lập tức nhìn thấy Tô Oanh mặt không chút thay đổi đứng ở cửa.
Lúc này đây, hắn ta thật sự cảm giác được sự sợ hãi mãnh liệt.
"Có thoải mái không?"
"Tha, tha. Tha mạng... Ôi!"
"Ta đã nói với ngươi là không nên mưu đồ chạy trốn, ngươi lại không nghe."
"Không, không chạy, ta không bao giờ chạy nữa hu hu hu..."
Thủ lĩnh cướp biển thành thật, bởi vì hắn ta không nghĩ ra rốt cuộc Tô Oanh đã làm gì với hắn ta mà lại làm cho hắn ta đau đớn đến như vậy, cảm giác đau này thật sự còn đáng sợ hơn so với trực tiếp lấy mạng của hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận