[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 804: Là Ta Đã Hại Chết Họ (2)


Chương 804: Là Ta Đã Hại Chết Họ (2)
Chương 804: Là Ta Đã Hại Chết Họ (2)
Chương 804: Là Ta Đã Hại Chết Họ (2)
"Thu dọn đồ đạc, nhân lúc trời còn tốt lập tức nhanh chóng xuất phát."
"Được."
Đồ đạc của hai huynh muội cũng không nhiều, chỉ thu dọn mấy cái tay nải đã xong.
Khi họ bước ra khỏi hòn đảo, người dân đảo co lại trong sân không dám đi ra ngoài.
Ngày hôm qua Tô Oanh giết những tên cướp biển kia cũng không hoàn toàn là vì những người này, hôm nay những người này lạnh lùng như vậy nàng cũng không có cảm giác.
Tuy nhiên sở dĩ bọn họ sợ hãi như vậy tám phần cũng là vì ngày hôm qua bị dáng vẻ của nàng và Mạc Đồ giết người dọa choáng váng.
Ba người họ đi dọc theo thang dây lên trên thuyền.
"Nhân lúc còn sớm, lái thuyền đi."
Thủ lĩnh cướp biển trong buồng lái nhận được mệnh lệnh lái thuyền.
Con thuyền lớn từ từ rời khỏi hòn đảo.
"Bên ngoài gió biển lớn, vào khoang thuyền đi."
Vừa rồi Tước Tước còn cảm thấy đau lòng nhưng sau khi lên thuyền, bắt đầu dần dần rời xa hòn đảo bản tính của trẻ con của cô bé lập tức lộ ra. Cô bé lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô bé rời khỏi hòn đảo, đối với thế giới không biết ngoại trừ sợ hãi thì càng tò mò và chờ mong hơn.
"Tỷ tỷ, tỷ nói thế giới bên ngoài như thế nào?"
"Rất nhiều người, có rất nhiều người mà ngươi chưa gặp, chưa từng chơi cũng nhiều đồ chưa từng được ăn. Đến lúc đó tỷ tỷ sẽ dẫn ngươi đi chơi một chút."
"Được, tỷ tỷ."
Gió biển rất lớn, thổi vào làm cho người ta đau đầu rát hai má, Tô Oanh dẫn Tước Tước vào khoang thuyền bảo cô bé ngủ một lát.
Để đến Tấn quốc càng sớm càng tốt nên ban đêm thuyền cũng không dừng lại.
Mạc Đồ dỗ Tước Tước ngủ rồi đi đến bên cạnh Tô Oanh.
Tô Oanh nhìn hắn ta một cái: "Ta tưởng ngươi sẽ tranh đấu với bọn họ." Dù sao Mạc Đồ cũng không làm gì sai.
Mạc Đồ mím chặt môi: "Lúc trước người đã hại chết người nhà Tước Tước, đúng là do ta dẫn tới."
Tô Oanh nhướng mày, nàng còn tưởng rằng những người đó cũng là cướp biển.
"Nhưng khi đó ta đã mất đi ký ức về quá khứ, không biết họ là ai." Nhưng bây giờ suy nghĩ lại thì những người đó vẫn khác với cướp biển lần này.
Khi đó hắn ta bị cuốn trôi ra biển rồi được nhà Tước Tước cứu.
Đó là một gia đình vô cùng chất phác, bọn họ cẩn thận chăm sóc hắn ta. Khi vết thương của hắn ta sắp lành, hắn ta bắt đầu làm một ít chuyện trong khả năng để báo đáp bọn họ.
Hắn ta còn nhớ rõ sáng hôm đó hắn ta đi lấy nước cho bọn họ, chỉ là không ngờ những người đó sẽ tìm đến nhà Tước Tước rồi giết hại cả nhà Tước Tước. Lúc ấy Tước Tước trốn trong vại gạo nên mới tránh được một kiếp.
Khi hắn ta trở về thì gặp những người đó, sau khi nhìn thấy hắn ta bọn họ lập tức trực tiếp lao tới giết.
Trong nháy mắt đối phương xuất chiêu với hắn ta, hắn ta phản kháng theo bản năng, khi đó hắn ta mới biết mình biết võ công.
Hắn ta đã giết những người đó nhưng cũng không đổi lại được người thân đã chết của Tước Tước.
Trên mặt Mạc Đồ mang theo áy náy, nếu như không phải vì hắn ta thì hiện tại người nhà Tước Tước vẫn còn đang trải qua cuộc sống bình yên thoải mái ở trên đảo.
Vì vậy, khi những người dân đảo tìm tới hắn ta đã quyết định rời đi.
"Một người không có ký ức là không trọn vẹn." Cho dù những kỷ niệm trong quá khứ là tốt hay xấu thì đó vẫn là chính mình hoàn chỉnh.
Không có ký ức đó là một khoảng trống, giống như phù du, ngay cả những người có thể chứng minh ngươi đã từng tồn tại trên đời này cũng không có.
"Vốn ta cảm thấy không khôi phục trí nhớ cũng không sao cả, nhưng hiện tại ta muốn khôi phục trí nhớ, ta muốn biết rốt cuộc ta là ai, ta muốn báo thù cho người nhà Tước Tước!"
Tô Oanh liếc nhìn hắn ta một cái: "Nể mặt ngươi vớt ta từ biển về, ta có thể cho ngươi xem rốt cuộc cơ thể của ngươi xảy ra vấn đề gì."
Mạc Đồ ngạc nhiên nói: "Ngươi còn biết y thuật sao?"
"Biết một chút."
Mạc Đồ gật đầu, hai người đi vào trong khoang thuyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận