[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 806: Rốt Cuộc Nàng Đang Ở Đâu (2)


Chương 806: Rốt Cuộc Nàng Đang Ở Đâu (2)
Chương 806: Rốt Cuộc Nàng Đang Ở Đâu (2)
Chương 806: Rốt Cuộc Nàng Đang Ở Đâu (2)
Hắn ta rất lo lắng, lo lắng cơ thể Tiêu Tẫn sẽ chống đỡ không nổi, cũng lo lắng thời gian bên phía kinh thành có thể để lại cho họ không nhiều lắm.
Ngày thứ hai Tiêu Tẫn rời khỏi kinh thành, Tĩnh Quốc công đã kéo cơ thể bị bệnh còn chưa hoàn toàn khôi phục lên triều, vì Tiêu Tẫn ổn định triều cương. Nhưng Tiêu Tẫn mới đăng cơ không được bao lâu, nội đường khắp nơi đều là người lòng lang dạ thú. Tuy rằng Tĩnh Quốc công một lần nữa nắm quyền có thể áp chế những người đó ở một mức độ nhất định, nhưng đây cũng không phải là kế lâu dài.
Tiêu Tẫn làm ngơ như không nghe thấy, ánh mắt như ngọn đuốc nhìn lướt qua mặt sông, thỉnh thoảng dùng cây gậy dài tìm kiếm trong nước, sau khi không có kết quả, lại tiếp tục đi về phía trước, lại tiếp tục tìm.
"Chủ tử, ngài phải tin tưởng nương nương. Ngài ấy lợi hại như vậy, rất có thể là bị nước cuốn đến một nơi nào đó, có lẽ chỗ đó quá xa nên nhất thời nương nương không thể trở về được."
Tiêu Tẫn nghe vậy, đột nhiên ngước mắt lên nhìn về phía hắn ta: "Giang Dương, ta đã nói rồi, thời gian đến ta sẽ trở về." Hắn vẫn có một dự cảm, hắn biết nhất định Tô Oanh còn sống, hắn không tự mình tới tìm thì sẽ không cam tâm.
Giang Dương nhíu mày thật chặt, lời hắn ta nói đến chính hắn ta cũng không thể tin được, nước lũ lớn như vậy là con người thì không có khả năng sót được, hắn ta không muốn vạch trần chỉ là sợ Tiêu Tẫn nghĩ không thông mà thôi.
"Chủ tử, cuối Thương Giang là ra cửa biển, nói không chừng nương nương đã ra biển."
Vẻ mặt Tiêu Tẫn đột nhiên ngưng lại: "Ngươi nói gì?"
"Ra cửa biển, cuối cùng nước lũ đều sẽ bị cuốn ra cửa biển, có khả năng nương nương cũng đi ra ngoài. Hiện tại nương nương đang nghĩ cách trở về. Nhưng chủ tử cũng biết, biển cả cách nơi này của chúng ta rất xa, chúng ta tìm như vậy chỉ là vô ích, không bằng phái người đi ra cửa biển chờ, nói không chừng có thể hỏi ra tin tức gì hữu dụng."
Lời nói của Giang Dương giống như một tia sáng làm cho Tiêu Tẫn tỉnh ngộ, thế mà hắn đã quên điểm này.
Từ miêu tả của Chu Lâm có thể biết được lúc đó lũ lụt nhanh đến mức nào, sẽ bị đưa ra cửa biển cũng không phải là không có khả năng.
"Ngươi lập tức truyền mệnh lệnh của ta xuống, bảo Vương Túc tự mình dẫn người đi đến của biển Thương Giang tìm tung tích Hoàng hậu."
"Vâng."
Trước khi rời khỏi kinh thành, Tiêu Tẫn đã nói với Tĩnh Quốc công nhiều nhất là nửa tháng, nhiều nhất là nửa tháng hắn sẽ hồi kinh. Hiện tại thời gian từ ước định của hắn và Tĩnh Quốc công đã không còn lại bao nhiêu.
Tiêu Tẫn nhìn dòng sông đã trở nên trong suốt trầm ngâm suy nghĩ: "Tô Oanh, rốt cuộc nàng đang ở đâu..." Nàng đã từng nói cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không rời khỏi ta...
"Hắt xì!"
Tô Oanh hắt hơi mạnh một cái bừng tỉnh.
Nàng ngồi dậy từ bàn giải phẫu, sau khi tỉnh táo mới ra khỏi không gian.
Nàng vừa đi ra đã nghe thấy khoang thuyền có người gõ, là giọng nói của Tước Tước.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ dậy chưa? Tỷ tỷ, tỷ đang ngủ nướng sao?"
Tô Oanh đi tới mở cửa.
"Dậy rồi."
Nhìn Tô Oanh mở cửa, trên mặt Tước Tước lộ ra một nụ cười ngọt ngào: "Tỷ tỷ, ca ca đã nấu xong cháo cá rồi, chúng ta mau đi ăn đi."
"Chờ một chút, ta đi rửa mặt trước."
Như lời nàng nói Mạc Đồ đã lo hết thức ăn của bọn họ, sáng sớm đã dậy châm lửa nấu cơm.
"Ca ca, tỷ tỷ tỉnh rồi."
Mạc Đồ nghe tiếng xoay người lại, đặt một bát cháo cá lớn lên bàn: "Ăn trước đi, không đủ thì trong nồi vẫn còn. Buổi sáng ta đã câu được một con cá lớn, thịt cá dùng để nấu cháo là ngon nhất."
Tước Tước múc cho Tô Oanh một bát cháo cá: "Tỷ tỷ, tỷ mau nếm thử đi, ca ca nấu cháo cá là ngon nhất."
Tô Oanh nhận lấy cháo cá nói một tiếng cảm ơn rồi bắt đầu ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận